Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1186: Phó Đạo Diễn Vương




Nhưng vấn đề là ra ngoài hoang dã vừa mệt mỏi vừa nguy hiểm, không có nhân viên hỗ trợ nào nhận lương tạm muốn đi làm việc này.

Thành phố số 10 là trung tâm vui chơi giải trí của Liên Bang, không chỉ có một nhà này quay phim, muốn tìm việc khác cũng rất đơn giản.

“Dùng thêm ít tiền nữa đi, tăng cao đãi ngộ của nhân viên hỗ trợ, đành phải vậy mà thôi.”

Đạo diễn Trương nói:

“Hai ngày, chậm nhất là hai ngày nữa chúng ta phải xuất phát, nếu không sẽ không bắt kịp trận tuyết lớn nhất năm nay.”

Đúng lúc này.

“Phó đạo diễn, có người ứng tuyển làm nhân viên hỗ trợ.”

Có người ở ngoài phòng làm việc gõ cửa, nói.

Ánh mắt phó đạo diễn sáng ngời, sao lại có người tự chui đầu vào lưới vậy?

Hắn đi ra ngoài kiểm tra, có người dẫn theo một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi tới, vóc dáng nhỏ gầy, nhìn rất yếu đuối.

Phó đạo diễn thầm nghĩ có thể đây là một người trẻ tuổi muốn làm ở studio để tạo mối quan hệ với đoàn làm phim, biết đâu sau này đạo diễn cho hắn một vai, nổi tiếng thì sao.

Những năm gần đây có rất nhiều người trẻ tuổi có ý định này, chỉ cần bề ngoài thuận mắt thì đã muốn gia nhập giới giải trí để kiếm cơm rồi.

Quả thực cũng có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng bằng con đường này.

Thật ra phó đạo diễn cũng không hề mong trong đoàn làm phim của mình có hạng người này, bởi vì người như vậy làm việc không được nhanh nhẹn.

Chỉ là hiện giờ hắn không thể kén cá chọn canh được, đạo diễn Trương ép thời gian gấp quá.

Phó đạo diễn nhíu mày:

“Ngươi ứng tuyển làm nhân viên hỗ trợ hả?”

Thiếu niên cười đáp:

“Ừm, việc gì ta cũng làm được, cũng chịu được khổ cực.”

Phó đạo diễn ngẫm nghĩ, cảm thấy phải nói rõ chuyện này ra:

“Ngươi có biết là đoàn làm phim chúng ta sẽ ra ngoài hoang dã không?”

Thiếu niên cười nói:

“Biết chứ.”

Vì vậy hắn mới tới đây.

Nếu như đoàn làm phim này không ra ngoài hoang dã thì hắn không thèm tới đâu.

---

"Ngươi có biết sửa xe không?”

Phó đạo diễn hỏi thiếu niên.

"Tuy ta không biết, nhưng ta có thể học.”

Thiếu niên thành khẩn nói.

Phó đạo diễn tức giận nói:

"Bây giờ mới học thì đến bao giờ mới thành thạo được, đoàn phim của chúng ta sắp xuất phát rồi, ngươi có muốn học cũng không kịp. Thôi được rồi, ngươi thử ra nhấc cái hòm trong góc xem nào."

Thiếu niên lững thững đi vào góc, sau đó vừa giả vờ nặng nề nhấc cái hòm lên khỏi mặt đất vừa thầm nghĩ, cái hòm này chắc khoảng 40kg, chắc thiếu niên bình thường cũng không thể nhẹ nhàng nhấc cái hòm này lên đâu nhỉ.

Phó đạo diễn thở dài một cái:

"Thôi, coi như tạm được, ngươi sẽ được gia nhận đoàn làm phim. Lão Lưu, Lưu Lợi Quần!"

Phó đạo diễn gào to về phía phòng làm việc.

Rất nhanh sau đó, một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi chạy ra nịnh nọt nói:

“Đạo diễn Vương, có việc gì vậy?"

Phó đạo diễn Vương nói:

"Đây chính là người làm mới của đoàn phim, ngươi cứ hướng đi hướng dẫn công việc phải làm cho hắn đi, nhớ đừng để hắn làm hỏng dụng cụ gì."

"Được rồi.”

Lưu Lợi Quần vừa cười vừa nói, sau đó quay sang nói với thiếu niên:

"Ngươi tên là gì?"

"Khánh Tiểu Thổ.”

Thiếu niên cười đáp.

"Khánh Tiểu...Ngươi là người của Khánh thị sao?”

Lưu Lợi Quần do dự nói.

"Không phải, vì tổ tiên của ta có họ Khánh nên ta mới có họ Khánh, chứ không phải người của Khánh thị.”

Thiếu niên vừa cười vừa nói.

"Thế thì tốt.”

Lưu Lợi Quần gật đầu:

"Ngươi theo ta đi, công việc của chúng ta trong hai ngày tới chính là sắp xếp đồ đạc vào thùng, sau đó mang thùng lên xe. Ngươi nhất định phải nhớ một vài quy luật trong đoàn..."

Thiếu niên đó chính là Khánh Trần.

Hắn không muốn đi cùng các thám viên của tổ 7 đến vùng cấm kỵ số 065 vì hắn muốn có thêm chút thời gian làm quen với địa hình của thị trấn trong cấm địa trước khi cuộc giao dịch diễn ra.

Hơn nữa, khi các thám viên đến đây thì cũng là lúc Jindai Yasushi bị áp giải đến, đến lúc đó chắc chắn sự chú ý của mọi người sẽ đổ dồn vào họ, nếu khi đó Khánh Trần muốn tách đoàn ra để làm gì đó thì rất khó.

"Ngài nói đi.”

Khánh Trần cười nhìn Lưu Lợi Quần.

"Quy luật đầu tiên trong đoàn làm phim là không được phép chụp ảnh.”

Lưu Lợi Quần ra vẻ hiểu biết nói:

“Chắc chắn các fan hâm mộ sẽ cho ngươi chút tiền để chụp ảnh gì đó, nhưng ngươi nhất định không được nhận. Đây được coi là một trong những quy luật then chốt của giới giải trí, nếu có ai đó phát hiện ngươi nhận tiền thì chắc chắn tất cả các đoàn làm phim trong liên bang sẽ không bao giờ thuê ngươi nữa."

"Thứ hai, nhất định không được nhìn chằm chằm vào các nữ diễn viên.”

Lưu Lợi Quần tiếp tục nói:

"Ngươi nên hiểu mình đang ở cấp bậc nào trong đoàn làm phim, ngươi chẳng qua chỉ là một tên khuôn vác mà thôi, đừng mơ tưởng hão huyền làm gì, cũng đừng cố đi xin phương thức liên lạc của họ làm gì. Dù họ có thật sự cho ngươi thì chắc chắn họ sẽ âm thầm chặn ngươi trước khi ngươi liên lạc với họ, nên đừng hi vọng làm quen được với họ."