Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1188: Chuyển Đồ




"Chậc chậc, không ngờ còn chuyện này đấy.”

Lưu Hội nói:

“Đúng rồi, hình như lần này đoàn làm phim đã thuê được một nhóm thợ săn hoang dã rất lợi hại, nghe nói trước đây họ đã giết được rất nhiều người hoang dã."

"Ừ, mấy người ở quán rượu nói, thủ lĩnh đám người đó tên là Tôn Sở Từ, nghe nói họ còn đổi được không ít tiền từ chuyện đó. Họ còn nói nhóm người này có rất nhiều vũ khí, hơn nữa số vũ khí đó còn không phải mấy loại rẻ tiền ngoài thị trường mà là loại chuyên giành cho quan đội.”

Chu Thương nói:

“Nên mọi người cứ yên tâm, dù có gặp phải người hoang dã thì chúng ta cũng không cần lo."

Nghe đến đây, Khánh Trần đã bắt đầu đau đầu rồi.

Thật ra dạo gần đây có tất cả 3 đoàn làm phim chuẩn bị ra ngoài hoang dã.

Nhưng trong đó, một đoàn làm phim không đến vùng cấm kỵ hắn muốn đến, một đoàn làm phim khác có một người từng có mặt trong buổi tiệc sinh nhật hôm đó ở nhà Tống Niểu Niểu nên cũng bị hắn loại bỏ.

Cho nên, Khánh Trần mới chọn đoàn làm phim này.

Vậy mà bây giờ họ lại thuê bọn Tôn Sở Từ làm người dẫn đường?

Cũng đúng thôi, tuy thành phố số 10 có hàng trăm nhóm thợ săn hoang dã nhưng số nhóm từng giết được người hoang dã lại có thể đếm trên đầu ngón tay.

Hơn nữa lần trước Khánh Trần còn bảo họ đến nhặt vũ khí của Kashima và Jindai để lại sau trận chiến lần trước nên họ mới có được nhiều súng như vậy.

Ngay cả Khánh Trần cũng không ngờ thanh danh của bọn Tôn Sở Từ lại lên nhanh như vậy.

Lúc này, Lưu Lợi Quần lại nói:

"Mọi người dừng tay đã, mấy thợ săn hoang dã đó đến rồi. Các ngươi lập tức ra bãi đậu xe để chuyển đồ từ xe của họ lên xe của chúng ta, chúng ta sẽ phải chuẩn bị 2 chiếc xe trống cho họ."

Chu Thương sửng sốt hỏi:

"Sao phải chuẩn bị xe cho họ."

"Sao ngươi hỏi lắm thế, nếu chúng ta thuê họ thì tất nhiên chúng ta phải chở họ đi rồi.”

Lưu Lợi Quần nói.

Vì các đoàn làm phim đều được đầu tư rất nhiều tiền nên những chiếc xe xe việt dã chạy bằng dầu diesel mà họ thuê đều là những chiếc tốt nhất.

Sau đó họ đều đi theo Lưu Lợi Quần xuống bãi đỗ xe, một lúc sau, đạo diễn Trương, phó đạo diễn Vương và nhóm thợ săn hoang dã cũng cũng xuống đến đây:

"Xem ra lần này cả đoàn làm phim đều phải nhờ cả vào mọi người rồi. Nếu ngươi thấy chỗ nào có nguy hiểm thì cứ nói với ta, chúng ta nhất định sẽ tránh mấy chỗ đó. Nếu có nguy hiểm gì thì chúng ta sẽ rút lui."

Đoàn Tử cười nhẹ nhàng nói:

“Yên tâm đi, nếu chúng ta đã ở đây thì các ngươi sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu...Nếu có nguy hiểm gì thì chúng ta sẽ bảo các ngươi rút lui."

Đoàn Tử vừa quay đầu nhìn nhóm người phía sau thì đã lập tức nhận ra người đang đứng giữa đám người đó chính là Khánh Trần.

Cả bọn Tôn Sở Từ đều thầm nghĩ, ngọa tào, hay bây giờ chúng ta rút lui luôn?!

Tại sao người này lại xuất hiện ở đây?!

Tôn Sở Từ chớp mắt mấy lần, hắn không nhìn nhầm đâu, chắc chắn người đó chính là Khánh Trần!

Lúc này, Tôn Sở Từ bỗng nghĩ đến một vấn đề, nếu Khánh Trần đã xuất hiện ở đây thì có nghĩa là hắn cũng muốn đến hoang dã, một nhân vật lớn như hắn đến hoang dã làm gì? Nếu có chuyện nhỏ thì đối phương cần gì phải đích thân đến đó, nên chắc chắn đó là chuyện rất lớn.

Nếu đã là chuyện lớn thì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng cũng may Tôn Sở Từ đã kịp ngăn cản Đoàn Tử.

Nếu Khánh Trần đã xuất hiện ở đây thì chắc chắn hắn muốn giữ bí mật chuyện này, hơn nữa bây giờ đối phương còn đang đeo một đôi găng tay rất dày, xem ra thân phận mà hắn giả dạng cũng không cao.

Nếu bây giờ họ nhận nhau thì chẳng khác nào làm hỏng chuyện của đối phương, đến lúc đó nếu họ có muốn đi ôm đùi cũng không được.

Vì chắc chắn những nhân vật lớn như đối phương sẽ thích thủ hạ thông minh, chứ không phải những kẻ ngu xuẩn.

Lúc này, phó đạo diễn Vương nói đùa:

"Mấy vị chính là những thợ săn hoang dã lợi hại nhất mà ta biết, nếu đoàn phim có mấy vị hộ tống thì có gì phải lo lắng nữa."

Đoàn Tử vội nói:

"Đừng nói như vậy, chúng ta đâu có lợi hại gì."

Phó đạo diễn Vương sửng sốt, không phải vừa rồi Đoàn Tử còn khoe khoang họ lợi hại như thế nào sao, sao bây giờ lại khiêm tốn như vậy?!

Lúc này, Lưu Lợi Quần lại gần nói:

"Ta đã dẫn những người khuôn vác đến rồi, xin hỏi xe của các ngươi ở đâu?"

Tôn Sở Từ vội nói:

"Không cần không cần không cần, để chúng ta tự chuyển..."

Mọi người đều ngơ ngác, đối phương vừa nói gì vậy, rõ ràng vừa rồi họ đâu có nói như vậy?!