Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1187: Có Gì Mà Không Được Chào




"Thứ ba, nhất định không được đoạt cơm hộp của người khác, đợi khi nào tổ quay phim, trang phục, đạo cụ ăn xong thì chúng ta mới được ăn. Ngươi không cần lo không có cơm ăn, họ nhất định sẽ có cơm cho ngươi."

"Cuối cùng, đừng quá tâm cơ, ta biết ngươi đến đây làm gì, nếu ngươi chăm chỉ làm việc thì nhất định đạo diễn và phó đạo diễn sẽ để mắt đến ngươi, đến lúc đó ngươi không cần lo không có cơ hội. Nhưng nếu ngươi quá tâm cơ thì họ sẽ không để mắt đến ngươi đâu."

Khánh Trần vui vẻ.

Xem ra cả Lưu Lợi Quần và phó đạo diễn Vương đều không hề nghi ngờ thân phận của hắn, thậm chí họ còn nghĩ mục đích hắn đến đây cũng như những người trẻ tuổi khác.

Có lẽ vì trong đoàn làm phim không hề thiếu những người trẻ đến xin việc ở đây vì mục đích này nên họ mới không nghi ngờ gì.

Lưu Lợi Quần nhìn Khánh Trần:

"Tuy nhan sắc của ngươi không tệ, nhưng trong giới giải trí, số người giống như ngươi nhiều vô số, nên đừng mơ mộng hão huyền nữa."

Khánh Trần không tiếp tục nói về vấn đề này mà vừa cười vừa nói:

"Chúng ta đi thôi."

Lúc Khánh Trần đến phòng thiết bị, ở đó đã có 6 người đang làm việc, tính cả hắn và Lưu Lợi Quần là tám người.

Nhưng khi họ vừa bước vào căn phòng đó, Lưu Lợi Quần lại không đi làm việc như mọi người mà chỉ nằm trên một chiếc ghế chỉ huy họ.

Đám người làm quan sát Khánh Trần một lượt từ đầu đến chân, sau đó thì thầm cười nói với nhau:

"Xem ra lại là một tên muốn nổi tiếng rồi."

Có lẽ họ đã quá quen với cảnh những người trẻ xin vào làm việc ở đây để tìm cơ hội nổi tiếng, nên chẳng ai quá kinh ngạc khi thấy hắn cả.

Dù sao thì so với những người làm công việc tay chân như họ, làm minh tinh sướng hơn nhiều, không những không phải làm việc nặng mà còn có người gọt táo che ô cho.

Hơn nữa, số tiền họ kiếm được sau một bộ phim đủ để một gia đình bình thường tiêu mấy đời.

Nhưng hắn biết cuộc sống của các minh tinh đó không hề màu hồng như mọi người thường nghĩ, vì bây giờ tất cả các công ti truyền thông đều nằm trong tay các tập đoàn lớn nên nếu một người muốn đóng phim hay muốn xuất hiện trên bìa các tạp trí lớn để quảng bá bản thân thì chắc chắn phải kí hợp đồng ít nhất là 10 năm với các công ti lớn, nếu ngươi không muốn kí thì chắc chắn ngươi sẽ không bao giờ xuất hiện trước công chúng được.

Vậy mới nói các tập đoàn chính là vua của thế giới trong, họ muốn cho ngươi nổi tiếng thì nhất định ngươi sẽ nổi tiếng, còn nếu họ đã không thích ngươi thì ngươi sẽ chẳng bao giờ nổi tiếng được đâu.

Chỉ có một vài minh tinh có xuất thân từ tập đoàn mới không bị chèn ép.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của hắn, còn đối với người dân ở thế giới trong, minh tinh vẫn luôn niềm mơ ước của không biết bao nhiêu người, vì so với đi làm công nhân trong các khu công nghiệp, làm minh tinh nghe có vẻ lợi hại hơn nhiều, nên từ trước đến giờ giới giải trí chưa bao giờ thiếu người cả.

Trong suy nghĩ của vài người, trở thành minh tinh có thể coi là một con đường lên trời.

Một người tướng mạo đoàng hoàng chào Khánh Trần:

"Chào người mới."

Có người nói:

“Ngươi chào hắn làm gì?"

Người kia nói:

"Có thêm người làm cùng chẳng phải là chuyện tốt sao, có gì mà không được chào."

Khánh Trần không nói gì mà đi thẳng đến đống thùng đựng hàng phía xa, sau đó mang nó lên xe cùng với mọi người.

Đám người đó thấy hắn không thèm phản ứng nên không ai nói gì nữa.

Mọi người vừa làm việc vừa thì thầm với nhau:

"Đúng rồi, Chu Thương, đi hoang dã chẳng phải rất nguy hiểm sao, tại sao họ cứ nhất quyết phải lên hoang dã làm gì?"

Người vừa lên tiếng chào Khánh Trần chính là Chu Thương.

Một người khác nói:

"Bây giờ cái gì CG chẳng làm được? Cần gì phải đích thân lên hoang dãm làm cho mệt chứ."

Một tên người khác vừa cười vừa nói:

"Ngươi thì biết cái gì, bây giờ mấy phim quay ngoài thực tế đều rất hot, hơn nữa cảnh quay ngoài thực tế nhìn chân thật hơn cảnh do CG tạo ra nhiều. Ngươi không biết tin đạo diễn của một bộ phim đã đầu tư hẳn một chiếc máy bay cấp Giáp, sau đó cho máy bay nổ tung để cảnh quay thêm chân thật sao, nghe nói ngày phim đó công chiếu, tất cả các phòng vé đều cháy hàng."

"Thật ra mấy khu cấm kỵ không đáng sợ như mọi người nghĩ đâu.”

Chu Thương nói:

"Trước đây ta từng theo một đoàn làm phim đến đó, mọi thứ ở đó đều rất bình thường, nơi đó chẳng có gì đang sợ cả, hơn nữa, ngươi nghĩ mấy người nhiều tiền như các đạo diễn ngu ngốc sao, nếu họ biết mình sẽ chết thì còn dám đến đó sao?"

"Nghe cũng có lí.”

Lưu Hội nói:

"Các ngươi biết không, nghe nói mấy ngày trước Tần Bội Bội đã nói với đạo diễn, nếu bắt nàng diễn cảnh đốt xe ngoài hang dã thì nàng sẽ hủy hợp đồng."

Chu Thương thầm nói:

“Không phải nàng ta đang hot sao, thích đòi hỏi cũng là chuyện bình thường. Không phải tên Lý Ngọc cũng như vậy sao, ngươi không biết lúc mới bắt đầu quay, hắn đã yêu cầu đoàn làm phim tìm 12 người đến hầu hạ hắn sao."