Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1185: Khi Nào Ông Chủ Quay Về?




Lúc này Khánh Hoa cũng dẫn người đi ra ngoài, hắn liên tục bắt hơn chục tên tội phạm mang thân thể máy móc thường ngày thích cướp bóc, công bố những kẻ này đều là Người Nhà của Hội Phụ Huynh, tất cả đều bị nhốt trong ngục giam bí mật.

Chờ khi Khánh Hoa trở về phòng tình báo số 1, Khánh Trần cười tươi nhìn hắn hỏi:

“Ngươi bắt những kẻ này làm gì vậy? Chỉ là một đám tội phạm có tiền án tiền sự thôi mà, không phải là thành viên của Hội Phụ Huynh.”

Khánh Hoa nghiêm túc nói:

“Ông chủ, bây giờ Cơ Giới thần giáo thế lớn, có rất nhiều thủ đoạn vặt vãnh, hơn nữa ta nghe nói có ba vị Hồng y giáo chủ và một vị Tài phán trưởng đang trên đường tới đây. Đương nhiên là ngài không cần sợ bọn hắn, nhưng cũng không cần phải đối đầu với chúng sớm như vậy, phòng tình báo số 1 chúng ta bắt người cả hai bên lại, như vậy gọi là công bằng công chính, bọn hắn không thể nói gì cả. Nếu như thiên vị một bên quá rất có thể sẽ khiến bọn hắn trả thủ.”

Khánh Trần nhìn Khánh hoa, hắn thấy Dương Húc Dương sắp thăng chức vậy nên vội vàng tới thể hiện giá trị của bản thân ở trong phòng tình báo số 1. Tuy rằng Dương Húc Dương khá lanh lẹ, dám xông pha chiến đấu, nhưng vị thanh tra thực tập có kinh nghiệm này trầm ổn hơn nhiều.”

“Rất tốt.”

Khánh Trần cười nói:

“Ở tổ 7 có các ngươi là ta yên tâm rồi, chờ đã, Khánh Chuẩn đâu rồi?”

Khi họ đang nói chuyện thì Khánh Chuẩn cầm suất cơm của mình đi vào.

Khi Khánh Hoa, Dương Húc Dương bắt đầu có khuynh hướng lựa chọn nghiêng về phía mình thì vị thanh tra thực tập này vẫn tỏ thái độ điềm nhiên như không hề có chuyện gì.

Chừng hơn một tiếng sau, Dương Húc Dương xách theo chiếc vali xách tay chứa đầy vàng thỏi kia, ngâm nga một bài hát, đi lên trên tầng.

Tới văn phòng, hắn nhìn phòng thanh tra trống trơn, hỏi:

“Hả? Ông chủ đâu rồi?”

Khánh Chuẩn cười tủm tỉm nói:

“Ra ngoài rồi, trước khi đi dặn là phải làm vài việc.”

“Ừ.”

Dương Húc Dương gật đầu:

“Khi nào ông chủ quay về vây?”

Khánh Chuẩn đáp:

“Hơn hai mươi ngày nữa.”

Dương Húc Dương:

“…”

Khánh Trần lại biến mất khỏi thành phố số 10, không ai biết hắn đi tới nơi nào cả.

“Cả đám đều sợ chịu khổ, không chịu khổ thì sao có thể quay được những thước phim hay chứ?”

Một vị đạo diễn râu tóc bạc phơ, có một cặp râu quai nón ngồi ở trong văn phòng nổi giận hét:

“Không tới hoang dã quay cảnh thì sao có thể có được những cảnh quay phong cảnh đẹp chứ? Làm diễn viên thì phải có gan chịu khổ, tới hoang dã vẫn phải chuẩn bị nhà xe cho hắn, hắn nghĩ hắn là ai chứ? Còn cả Tần Bội Bội nữa, nói ngoài hoang dã lạnh quá, mẹ kiếp, ta muốn quay cảnh tuyết mà!”

Phó đạo diễn đứng cạnh nói:

“Đạo diễn Trương, hai người này có góp tiền làm phim…”

Đạo diễn Trương thở dài một tiếng:

“Góp tiền thì ghê rồi.”

Muốn quay một bộ phim 3D thì cần 12 máy quay cùng lúc, như vậy mới có thể khiến người xem có thể trải nghiệm mọi góc độ, không có góc chết.

Nhưng làm vậy thì kinh phí sẽ rất lớn.

Vậy nên diễn viên góp tiền làm phim đều rất oai, bởi vì bọn hắn không chỉ là diễn viên mà còn là cổ đông.

Đạo diễn Trương nói:

“Thế nhưng hiện giờ nhà xe trong thành phố đều chạy bằng điện, nhà xe chạy bằng dầu đã bị thuê hết rồi. Theo dự báo thời tiết thì sắp có một trận tuyết lớn xuất hiện, chúng ta không thể đợi thêm được nữa. Ngươi hỏi Tần Bội Bội thử xem nàng có thể ngồi ở xe việt dã, cố gắng chịu được một thời gian ngắn được không? Chúng ta chỉ ở bên ngoài tối đa nửa tháng mà thôi, sau khi quay cảnh tuyết rơi xong sẽ quay về.”

Phó đạo diễn lí nhí đáp:

“Vậy để ta đi hỏi thử xem sao.”

Đạo diễn Trương hỏi:

“Đúng rồi, đã tìm được người dẫn dg ngoài hoang dã chưa?”

“Tìm được rồi, quãng thời gian trước từng săn giết rất nhiều người hoang dã, nghe đồn rất đáng tin cậy.”

Phó đạo diễn đáp.

“Vậy mỹ thuật, quay phim, chụp ảnh, trang phục thì sao?”

Đạo diễn Trương hỏi.

“Những mảng này cũng không có vấn đề gì cả, bọn hắn cũng muốn nhân cơ hội này đi ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.”

Phó đạo diễn nói:

“Phụ trách sinh hoạt với bên ngoại giao nói trong nhà có việc, không muốn đi ra ngoài hoang dã, nhưng chuyện này cũng dễ thôi, ta sẽ phụ trách cả hai. Nhưng đạo diễn này, nhân viên hỗ trợ còn thiếu hơn mười người nữa, không thể thiếu họ được.”

Phụ trách sinh hoạt chịu trách nhiệm lo việc ăn uống ngủ nghỉ cho đoàn làm phim.

Phụ trách ngoại giao chịu trách nhiệm liên lạc với các nhà tài trợ, chịu trách nhiệm đàm phán cho đoàn làm phim.

Hai bộ phận này có đi hay không cũng không quan trọng, nhưng nhân viên hỗ trợ thì không thể thiếu được.

Nhân viên hỗ trợ phải làm rất nhiều việc, về cơ bản thì phó đạo diễn bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm việc đó.

Khiêng đèn, máy quay phim, xách cơm, sửa xe.

Thật ra một đoàn làm phim vô cùng khổng lồ, quay một bộ phim cần tới mấy nghìn người cũng là chuyện thường xuyên xuất hiện, nếu như nhân viên hỗ trợ quá ít, vậy thì trong một đoàn làm phim đông đúc như vậy không có ai làm việc nặng cả.