Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1164: Có Một Không Hai




Zard nhìn về phía tất cả mọi người, nói:

“Từ nhỏ mẹ ta đã nói với ta, nếu như ở lớp muốn chọn ban cán bộ, nhất định ngươi phải tích cực chủ động một chút...”

Bla bla, nói tầm mười phút.

Ngay lúc mọi người cảm thấy gần xong rồi, Zard lại nói:

“Lên cấp hai, cha ta nói với ta...”

Zard dùng hơn một giờ để giúp mọi người làm quen với tất cả người thân bạn bè của hắn.

Bầu không khí trong hội trường vô cùng thảm thiết.

Ương Ương lại thích hắn nói nhiều hơi chút, như thế mình có thể lên bục vào tối nay.

Lúc tất cả mọi người đang sụp đổ, Zard đã biến việc bỏ phiếu thành phương pháp loại trừ.

Thật ra ngay từ đầu mọi người cũng không muốn chọn ai cụ thể, đến khi Zard điền phiếu xong, rốt cuộc mọi người đã biết không nên chọn người nào rồi.

Cho dù ai làm quản sự, không phải Zard là được.

Ương Ương đột nhiên cảm thấy nôn nóng.

Khánh Trần hiếu kỳ nhìn về phía nàng:

“Sao ta cứ thấy ngươi có chút khẩn trương vậy?”

Ương Ương nghiêm túc nói:

“Ta phải lên nhanh thôi, nếu không cứ loại dần như thế này, ta sẽ trúng tuyển mất.”

Khánh Trần dở khóc dở cười, cô nàng này còn muốn nghĩ cách để không được chọn nữa sao?

Đến khi Ương Ương lên bục chỉ nói một câu rất đơn giản:

“Chào mọi người, ta là Ương Ương, nhưng ta không muốn làm quản lý, mong mọi người đừng chọn ta.”

Nói xong, nàng liền đi xuống.

Nhưng đúng lúc này, Khánh Trần đột nhiên vỗ tay:

“Chúng ta cần loại quản lý ít nói này, chọn nàng chọn nàng chọn nàng!”

Chỉ một câu nói kia, Khánh Trần đã khơi dậy tất cả mọi người cộng minh.

Ương Ương nhìn Khánh Trần:

“...”

Lúc này nàng đã ý thức được mình không thể không làm việc này rồi.

Sau đó tất cả mọi người bỏ phiếu đều phát biểu vô cùng đơn giản, một mình Zard nói 1 giờ 49 phút, tám người đằng sau nói tổng cộng nói 40 phút.

Còn chưa đủ một số lẻ của Zard.

Điều duy nhất có thể khiến Khánh Trần hứng thú chính là “Có Một Không Hai” đến thật, đây là Khánh Nguyên mà Côn Luân chính thức chứng nhận, mặc dù chưa chắc là chính chủ, nhưng Ương Ương đã xác định nhớ kỹ lực trường của đối phương rồi.

Khánh Trần nhìn về phía Ương Ương:

“Nếu như lần sau gặp lại người này, ngươi có thể nhận ra không?”

Ương Ương nói:

“Chỉ cần hắn không cháy thành tro, vậy chắc chắn ta sẽ có thể nhận ra.”

“Hắn là cấp bậc gì?”

“Cấp D.”

“Vậy xem ra không phải chính chủ.”

Khánh Trần suy nghĩ, nếu như là Khánh Nguyên thật thì chắc hẳn phải có cấp bậc thực lực cao hơn mới đúng.

Bây giờ xem ra Khánh Nguyên cần rất nhiều điều kiện để chế tạo con rối, giống như Con Rối Giật Dây vậy.

Nếu không chắc chắn đối phương sẽ nghĩ biện pháp chế tạo người lợi hại hơn thành con rối.

...

Hội liên hiệp kết thúc.

Ương Ương trở thành quản lý với số phiếu cao nhất.

Đám người du hành lưu luyến tạm biệt nhau.

Khác với sự khẩn trương kịch liệt của Bạch Trú, mọi người đã kết bạn được rất nhiều ở đây.

Thậm chí người phụ trách tổ chức Hồng Tán Tán là Kiến Thủ Thanh còn rơi nước mắt mời đám người du hành hắn mới quen đến Côn Thành ăn nấm.

Khung cảnh rất cảm động.

Khánh Trần nhìn một màn này, đột nhiên cảm giác hình như tất cả mọi người đều đến để kết bạn, chỉ có Bạch Trú đến để gây sự.

Nam Canh Thần tại bên cạnh hắn hiếu kỳ hỏi:

“Trần ca, bây giờ chúng ta đi sao?”

“Ừm.”

Khánh Trần gật đầu:

“Sắp đến lần xuyên việt tiếp theo rồi, về Lạc Thành phải chuẩn bị cho tốt, để đề phòng lại xuyên qua một tháng.”

Lần xuyên qua này, hắn có rất nhiều chuyện cần làm.

Tìm kiếm Khánh Nguyên.

Trợ giúp Hội Phụ Huynh đứng vững gót chân ở thành phố số 10.

Trao đổi Khánh Mục.

Tìm kiếm manh mối về vật cấm kỵ của Khánh Hạnh.

Nhưng mà Khánh Trần cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Không biết vì sao, so sánh với thế giới ngoài sung sướng, hắn cảm thấy mình thích thế giới trong khẩn trương và kích thích hơn.

Bạch Trú rời đi thật, Ương Ương cũng đi theo về Lạc Thành, muốn thăm quan trụ sở mới của Bạch Trú.

Nàng nói dù sao mình cũng là thành viên chính thức của Bạch Trú, cũng phải biết nhà biết cửa mới được chứ.

Ngay lúc Trú đang ở trên đường về, một người đàn ông trẻ tuổi đứng ngoài ga tàu cao tốc cảm thấy khó hiểu:

“Đi thật ư? Chẳng lẽ người nhằm vào ta không phải Bạch Trú? Vậy thì là ai chứ, Khánh Hạnh sao.”

Trên tàu cao tốc, Ương Ương có chút hiếu kỳ nhìn về phía Khánh Trần:

“Nếu ngươi biết người kia theo dõi chúng ta đến tận ga tàu cao tốc, vì sao lại không ra tay?”

Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:

“Bởi vì tạm thời ta vẫn chưa có nắm chắc có thể tìm ra được bản thể của hắn, cho nên nếu như không giết được hoàn toàn thì đừng gây họa cho toàn bộ Bạch Trú. Để hắn nghi ngờ người khác trước cũng là một kế sách. Nhỡ may hắn thật sự trở mặt với Khánh Hạnh thì sao, mà cho dù không trở mặt với Khánh Hạnh, trở mặt với người dự bị ảnh tử khác cũng coi như không xé Khánh Hạnh, xé xé ra cái khác cái bóng người hậu tuyển cũng không tệ. Hơn nữa, dù sao ngươi đã đến thành phố số 10 ở thế giới trong rồi mà, vẫn có thể tìm được con rối đó, chúng ta âm thầm quan sát cách hắn khống chế con rối cũng không tệ. Hắn cho rằng không ai biết về điều mình làm, kết quả đều ở dưới sự giám sát của chúng ta, không phải rất tốt ư.”

Ương Ương nhỏ giọng thầm thì:

“Ai chơi chiến thuật đều có lòng dạ đen tối hết.”