Xuyên không.
Đây là chuyện xảy ra rất nhiều lần trong những tiểu thuyết giả tưởng.
Có người thì xuyên không tới thời đại hồng hoang, lấy bản thân chứng đạo.
Có người thì xuyên không tới hai mươi năm trước, nắm giữ bí mật kiếm tiền của thời đại.
Thật ra hai chữ xuyên không đại biểu cho khởi đầu một cuộc sống mới, mọi người chán ghét cuộc sống hiện giờ, gặp phải quá nhiều khó khăn, vậy nên muốn dựa vào điều này để thay đổi vận mệnh của mình.
Bây giờ xuyên không đã trở thành hiện thực, nhưng có người sau khi xuyên không thì sống càng tốt hơn nữa, có người sau khi xuyên không lại càng tồi tệ hơn.
Ví dụ như đám con nhà giàu tới ngục giam số 10 tìm kiếm Lưu Đức Trụ, tâm trạng của bọn hắn rất phức tạp.
Tần Thư Lễ còn phức tạp hơn nữa.
Hắn ngồi trong phòng mình, nhìn cánh tay máy móc đã thay thế cho cánh tay bằng da bằng thịt của mình.
“Không còn cánh tay nữa rồi.”
Tần Thư Lễ lẩm bẩm, hắn quan sát hoàn cảnh xung quanh, căn phòng ngủ rộng hơn bốn mươi mét vuông tràn ngập hơi thở khoa học kỹ thuật:
“Hình như không xuyên không lên một kẻ nghèo rồi?”
Dựa theo tiêu chuẩn phòng ở tại thế giới ngoài, phòng ngủ rộng hơn bốn mươi mét vuông chắc chắn là rất lớn.
Hơn nữa ở đây còn là thế giới trong.
Tần Thư Lễ đã tìm hiểu kiến thức về thế giới trong ở trên mạng Internet, hắn biết nơi đây tấc đất tấc vàng, rất nhiều gia đình một nhà ba đời ở trong một căn phòng đơn chỉ rộng mười lăm mét vuông, buổi tối đi ngủ đều là sáu bảy người nằm cạnh nhau.
Xem ra khởi đầu của mình cũng được đó.
Có nên gọi điện thoại cho La Vạn Nhai không nhỉ?
Trước khi chuẩn bị xuyên không, toàn bộ thành viên Bạch Trú trở về Lạc Thành, La Vạn Nhai sai người đưa cho hắn một tờ giấy, bên trên là số điện thoại của một Người Nhà màu vàng.
Nhân viên bảo vệ của Bạch Trú đưa tờ giấy dặn hắn khi vừa tới thế giới trong thì hãy lập tức gọi điện thoại, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn cho hắn.
Lúc đó Tần Thư Lễ được quan tâm tới mức cảm thấy run sợ, dù sao hắn đã định từ bỏ rồi, không ngờ rằng La Vạn Nhai vẫn nhớ tới bản thân mình.
Phải biết hắn cũng không có nhiều tiền đủ để thanh toán cho Bạch Trú.
Nhưng hiện giờ Tần Thư Lễ đột nhiên cảm thấy do dự, nếu như cuộc sống của mình ở thế giới trong giàu có như vậy thì còn cần dính líu tới La Vạn Nhai, nghe lệnh của đối phương sao?
Hơn nữa nhỡ đâu La Vạn Nhai yêu cầu hắn cung cấp tiền tài thì phải làm sao?
Tần Thư Lễ ngồi trầm tư trong phòng hồi lâu, cuối cùng vẫn bấm điện thoại.
Hắn phải sống sót trở về, nếu không vợ con sẽ không còn chỗ dựa.
Lý do rất chính đáng.
“Alo, chào ngài, ta là Tần Thư Lễ.”
Hắn khách khí nói.
“Ta biết, Người Nhà màu đen đã thông báo rồi.”
Đầu bên kia điện thoại nói:
“Hiện giờ ta gửi yêu cầu chia sẻ vị trí tới điện thoại của ngươi, sau đó sẽ phái người tới đón ngươi, trước tiên đưa ngươi đi làm quen với thành phố số 18.”
Người Nhà màu đen? Là La Vạn Nhai sao?
Thứ quái quỷ gì vậy?
Trên điện thoại di động của Tần Thư Lễ hiện lên yêu cầu chia sẻ vị trí hiện giờ, hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn ấn đồng ý.
Có một khoảnh khắc hắn cảm thấy hối hận, nhưng không thể quan tâm quá nhiều như vậy được.
Sau khi nhận được vị trí của hắn, đầu bên kia khẽ “ồ” lên một tiếng:
“Rất gần đó.”
Nhưng vào lúc này, có tiếng gõ cửa từ phía bên ngoài truyền vào:
“Tần chấp sự, giáo chủ gọi ngươi qua.”
Trong điện thoại, lại có người khẽ “ồ” lên một tiếng.
Tần Thư Lễ ngẩn ra, hắn cúi đầu xuống nhìn điện thoại, phát hiện chia sẻ vị trí vẫn còn bật, nhưng điện thoại thì đã cúp máy.
Một dự cảm không tốt xuất hiện trong lòng hắn, hóa ra hắn không ở trong nhà của mình mà là ở trong một tổ chức.
Không ổn.
Vừa mới bắt đầu chưa kịp làm quen với hoàn cảnh đã phải đối mặt với một người xa lạ, hơn nữa còn là thượng cấp của hắn.
Chờ đã, chấp sự, giáo chủ…
Chẳng lẽ mình là thành viên của Cơ Giới thần giáo sao? Nghe đồn tổ chức này rất tàn ác.
Nếu như mình bị lộ tẩy thì rất có thể sẽ phải chết.
Tần Thư Lễ khá căng thẳng, hắn cảm thấy may mắn vì khi nãy đã gọi cú điện thoại đó. Nhưng hiện giờ hắn vẫn không dám khẳng định liệu đối phương có tới đón mình hay không.
Hắn gọi tới số điện thoại kia, kết quả là có tiếng thông báo điện thoại bận, người kia đang nói chuyện điện thoại.
Phía ngoài cửa vang lên tiếng thúc giục:
“Tần chấp sự? Ngươi đã ngủ rồi hả? Xin hãy nhanh lên, nếu không giáo chủ sẽ tức giận đó.”
“Được rồi, tới ngay đây.”
Tần Thư Lễ đứng dậy.
Bên ngoài cửa là một thanh niên đang cung kính đứng chờ.
Chờ sau khi Tần Thư Lễ mở cửa, hắn quay người dẫn hắn rời đi.
Hai người đi trên dãy hành lang dài dằng dặc, trên vách tường hai bên hành lang treo đầy các món linh kiện máy móc để trang trí, ở cuối hành lang còn có một bộ tay chân máy móc hoàn chỉnh treo trên vách tường, nhìn như Jesus bị treo trên giá chữ thập vậy.