Khi Khánh Trần định lên tiếng thì Ương Ương đã cười đáp:
“Không cần đâu, ta cảm thấy Bạch Trú rất tốt, người ở đây nói chuyện rất dễ nghe, ai lấy đều là nhân tài, ta siêu thích nơi này.”
Trong lòng Trần Tuế thầm nghĩ, nhân tài?
Hắn đưa mắt nhìn về phía hai con Sliem đứng gần đó, đúng là nhân tài mà.
Khánh Trần nhìn Ương Ương.
Sự thật thì cô bé này luôn mấp mé ở biên giới của Bạch Trú, nàng nói với người bên ngoài mình là thành viên của Bạch Trú, nhưng nàng cũng có mục tiêu rõ ràng của riêng mình.
Mục tiêu đó không giống với mục tiêu của Bạch Trú.
Vậy nên Khánh Trần chưa từng coi Ương Ương là thành viên thật sự của Bạch Trú, hắn biết không chung chí hướng thì không thể trói chặt với nhau được.
Nhưng là bạn bè với nhau thì phải cố tìm điểm chung, bỏ qua những điểm bất đồng.
Trần Tuế nhìn về phía Khánh Trần, hỏi Ương Ương:
“Hồi lâu mà không thấy vị này nói lời nào, xem ra tính cách cũng không tốt lắm thì phải.”
Khánh Trần ngẩn ra, đối phương có ý gì vậy.
Chỉ thấy Ương Ương nghiêm túc nói với Trần Tuế:
“Ngươi tuyệt đối đừng có nói như vậy, cẩn thận hắn nổi giận vặn đầu ngươi xuống đó.”
Khánh Trần:
“…”
Trần Tuế:
“…”
Ương Ương vui vẻ nhìn Khánh Trần:
“Cười đi nào, đùa vậy mới vui chứ.”
Trần Tuế nhìn Ương Ương và Khánh Trần cười đùa với nhau, coi mình như không hề tồn tại, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Từ sau khi gây dựng Ma Trận, đây là lần đầu tiên hắn đi tạo dựng quan hệ phải chịu thất bại như bây giờ.
Lúc này, Lộ Viễn của Côn Luân tiến vào trong hội trường, hắn phát tư liệu cho tất cả người du hành thời gian.
Trần Tuế thở phào nhẹ nhõm, nếu người của Côn Luân không đến thì hắn không ở đây nổi nữa.
Ương Ương nhìn theo bóng lưng Trần Tuế và thành viên Ma Trận rời đi, cười tươi, nói với Khánh Trần:
“Có phải là tình cảm son sắt của ta với Bạch Trú đã khiến ngươi cảm động hay không?”
Khánh Trần nhìn Ương Ương, trả lời:
“Ta đã bảo La Vạn Nhai khống chế hội Phụ Huynh, lần sau khi xuyên không hắn sẽ mang theo một ít tài liệu học tập qua đó, phối hợp với ngươi làm vài việc khai mở dân trí. Nhưng chính sách ngu dân của tập đoàn trong thế giới trong thành công quá mức, chuyện này phải từ từ.
Đôi mắt Ương Ương sáng bừng, nghiêm túc nói:
“Cảm ơn ngươi!”
Lộ Viễn đi tới, hắn định đích thân đưa tư liệu cho Bạch Trú.
Khánh Trần nhận tư liệu từ chỗ Lộ Viễn, nhưng Lộ Viễn đột nhiên tóm lấy một góc tư liệu, nói nhỏ với Khánh Trần:
“Đừng gây sự nữa mà, khó khăn lắm Côn Luân mới tổ chức được hội nghị liên hiệp người du hành thời gian, ngươi đừng có phá chúng ta nữa!”
“Ngài xem lại ngài kìa, chuyện này đâu có liên quan gì tới ta.”
Lộ Viễn không so đo tiếp nữa:
“Lần này Bạch Trú phải cử một người ra làm quản lý, ngươi cân nhắc lựa chọn đi nhé.”
“Bạch Trú chúng ta không tham dự đâu.”
Khánh Trần nói.
Lộ Viễn nheo mắt lại:
“Ngươi thật sự nghĩ rằng tất cả những việc ngươi làm trong nước đều hợp lý, hợp pháp hả? Năng lực càng lớn trách nhiệm càng cao, đừng có mà giả tạo với chúng ta. Các ngươi có thành viên làm quản lý, lần sau khi tới Châu Âu, Bắc Mỹ gây chuyện còn có người giúp đỡ, tối thiếu thì cũng là thành viên nửa chính thức, dù sao Cửu Châu cũng phải nghĩ cách đón ngươi về nhà.”
Ương Ương đứng bên cạnh cảm thấy vui vẻ, những tổ chức khác đang thương lượng cách cướp đoạt một ghế quản lý, kết quả là ở bên này, vì để Bạch Trú đưa một người ra làm quản lý mà Bạch Trú phải uy hiếp lẫn dụ dỗ.
Tất cả mọi người đều biết bất kể Côn Luân cường điệu người có chức vụ phải phục vụ mọi người nhưng làm chủ tịch, phó chủ tịch, quản lý thì chính là những người có địa vị.
Vậy nên rất nhiều tổ chức quyết tâm tranh đoạt.
Ương Ương cười tươi, nói với Khánh Trần:
“Ngươi định tự do thoải mái mãi hả, Côn Luân không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Lộ Viễn không vui, đáp:
“Cô bé này đừng nói như vậy chứ, đây là chuyện tốt mà.”
Khánh Trần ngẫm nghĩ:
“Chẳng phải là bỏ phiếu kín hay sao, đâu phải là Côn Luân muốn tuyển ai thì tuyển người đó?”
Lộ Viễn nói:
“Chuyện này thì ngươi không cần phải quan tâm, tổng cộng có 7 quản lý, trước tiên chọn ra 9 người, sau đó tất cả những người tham gia lên đài bỏ phiếu, sau đó tiền hành vòng bỏ phiếu thứ 2.”
Khánh Trần nói:
“Ương Ương của Bạch Trú có thể trở thành quản lý hội liên hiệp, nhưng có một điều kiện, liệu có thể đưa Khánh Nguyên của Quang Minh công xã vào trong danh sách 9 người tranh tuyển được không?”
Ương Ương:
“…”
Lộ Viễn ngẩn người:
“Việc này thì ta phải bàn bạc lại với ông chủ, nhưng ta cảnh cáo ngươi đó, trong thời gian hội liên hiệp diễn ra, không thể xảy ra chiến đấu thêm nữa.”