Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1161: Trần Tuế Của Ma Trận




Khi thấy Ương Ương đứng bên cạnh Khánh Trần, có người thì thầm nói:

“Không phải là nàng và thiếu niên kia đang hưởng tuần trăng mật đó chứ?!”

Trần Tuế nhìn sang mấy thành viên đứng bên cạnh, nói:

“Đó rõ ràng chỉ là một câu nói đùa mà thôi, nàng vẫn chưa tới độ tuổi kết hôn mà pháp luật quy định, sao có thể đi hưởng tuần trăng mật được chứ.”

Các thành viên Ma Trận cạn lời luôn.

Ương Ương cười tươi, nói thầm với Khánh Trần:

“Sao hả? Không khiến Bạch Trú mất mặt chứ?”

Khánh Trần nghe nàng nói như vậy, quay đầu nhìn hai con Slime ở bên cạnh hắn.

“Tôn nghiêm của Bạch Trú phải dựa vào ngươi lấy lại cả rồi.”

Thiếu niên thở dài nói.

Hai con Slime xấu hổ, túm tụm lại một chỗ.

“Đúng rồi, sáng nay ta mới tới Trịnh Thành, nhưng ta thấy trong Group chat có người nói tối hôm qua ngươi phát sinh chiến đấu, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Ương Ương hỏi nhỏ.

“Không có chuyện gì đâu, ta gặp phải một đối thủ vô cùng thông minh, vô cùng cần thận, ta đang nghĩ cách bắt được hắn, nhưng năng lực của hắn quá quỷ dị, rất khó bắt lấy.”

Khánh Trần trả lời.

Năng lực của Khánh Nguyên là biến người khác thành con rối của mình.

Sau khi có được năng lực này, hắn muốn làm việc gì cũng có thể cho con rối đi làm.

Chẳng trách tất cả ứng cử viên Ảnh tử lẫn Diêu Chuẩn cũng không thể tìm được hắn, bởi vì hắn không cần phải lộ mặt.

Khánh Vô, Khánh Hạnh, Khánh Nguyên.

Đến vòng tranh đoạt thứ ba, quả nhiên những nhân vật khó nhằn đều đã xuất hiện.

Đến giờ Khánh Trần vẫn chưa hiểu vật cấm kỵ của Khánh Hạnh là gì thì đã xuất hiện thêm một nhân vật nguy hiểm như Khánh Nguyên.

Đêm qua, nếu như hắn tham lam định đi bắt tên lái xe lại, chỉ sợ hiện giờ hắn đã không có cơ hội đứng đây.

Nhưng Khánh Nguyên cũng đã đánh giá thấp hắn.

Ba tên sát thủ không hề chia tách nhau ra để chạy trốn, trái ngược lại, bọn chúng lại tập trung đứng chờ xe ở lề đường, bất cứ ai có đầu óc đều biết chuyện này có vấn đề.

Nếu như tổ chức của đối phương không cẩn thận tới mức vậy thì Khánh Trần không hề lo lắng.

Khánh Trần nhìn về phía Ma Trận, hỏi Ương Ương:

“Khi nãy ta thấy có người chào hỏi ngươi, sao ngươi không qua bên đó vậy?”

Ương Ương nghiêng đầu nhìn hắn:

“Không quen.”

Thế nhưng khi họ đang nói chuyện, Trần Tuế dẫn các thành viên Ma Trận đi tới, hắn nhìn Ương Ương, cười nói:

“Đã lâu không gặp.”

Ương Ương nhìn hắn:

“Ngươi là ai vậy? Không phải chứ, ngươi đeo mặt nạ như vậy, ta nghe giọng không thể nhận ra ngươi là ai đâu.”

Khánh Trần đứng bên cạnh thầm nhủ trong lòng, cô nàng này giả ngu giỏi ghê đó, nàng mà cần nhìn gương mặt hả? Trường lực cảm giác có thể nhớ kỹ đặc điểm của một người, mặc kệ người đó hóa trang như nào cũng không thể qua mắt nổi.

Chờ đã.

Hình như năng lực này có tác dụng rất lớn thì phải.

Khánh Trần trầm tư suy nghĩ.

Ở phía bên cạnh, Trần Tuế đang tự giới thiệu bản thân với Ương Ương, thậm chí còn không che giấu thân phận của mình:

“Ta là Trần Tuế của Ma Trận, trước đây chúng ta từng gặp nhau một lần ở Hải Thành. Trong bữa tiệc sinh nhật của Lý Linh, ngươi đến tặng quà cho nàng rồi lập tức rời đi, lúc đó ta đứng ngay bên cạnh chiếc bánh gatô. Sau đó ta tới xin Wechat của ngươi từ chỗ Lý Linh, nhưng ngươi không thêm bạn…”

Hai con Slime nhìn nhau, trong lòng tự nhủ con hàng này nhớ kỹ mọi chi tiết lúc đó như vậy, chẳng lẽ ngay lúc đó đã thích Ương Ương rồi sao?

Chẳng lẽ ngày nhớ đêm mong là như này sao?

Ương Ương gật đầu:

“À...Không nhớ lắm.”

Một cô gái trong đội ngũ thành viên Ma Trận nhìn về phía Ương Ương, cười hỏi:

“Người đứng bên cạnh ngươi là...ông chủ của tổ chức Bạch Trú hả?”

Ương Ương cười nói:

“Không phải, ông chủ rất thần bí, ngay cả ta cũng chưa từng gặp.”

“Vậy người bên cạnh ngươi là?”

Cô gái kia tò mò hỏi.

Ương Ương liếc nhìn Khánh Trần đang trầm tư, sau đó nói với cô gái kia:

“Đây là ông chủ đứng thứ hai của chúng ta, lúc ông chủ không có mặt, mọi chuyện đều nghe theo hắn.”

“À, vậy ngươi thì sao?”

Cô gái cảm thấy thật kỳ lạ, chẳng lẽ một cao thủ như Ương Ương cũng phải nghe lệnh người khác hay sao?

Ương Ương cười tủm tìm, trả lời:

“Ta chỉ là một người làm thuê ở trong Bạch Trú, ông chủ bảo ta làm gì thì ta làm việc đó.”

Trần Tuế đột nhiên lên tiếng:

“Cô Ương Ương đây là người Hải Thành, Ma Trận cũng là tổ chức bản địa ở Hải Thành, ta nghĩ nếu ngươi rảnh rỗi thì hãy tới tổng bộ Hải Thành thăm quan, có lẽ nơi đó thích hợp với ngươi hơn. Vả lại ngươi cũng biết tốc độ phát triển của chúng ta…”

Cuối cùng thì dòng suy nghĩ của Khánh Trần cũng trở về hội trường, hắn nhìn về phía Trần Tuế, bà mẹ nhà nó nữa, sao có kẻ dám đào chân tường trước mặt hắn vậy chứ.

Đúng là một cao thủ cấp B như Ương Ương vô cùng hiếm gặp, nhưng dù ngươi muốn đào chân tường thì cũng phải làm sau lưng người khác chứ?