Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1153: Áo Chống Đạn




Ba tên sát thủ ở cách đó không xa không ham chiến nữa, bọn hắn quay người tiến vào trong đám đông, nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường, năng lực chấp hành vô cùng mạnh mẽ.

Lưu Đức Trụ nhìn về phía Nam Canh Thần, im lặng vài giây rồi nói:

“Khi nãy có đẹp không?”

Nam Canh Thần than thở:

“Ta đã bảo nghịch lửa mà muốn đẹp trai thì cứ học Kusanagi Kyo mà.”

“Này, hai người các ngươi...tới dìu ta nào.”

La Vạn Nhai nói.

Đến tận lúc này Lưu Đức Trụ mới có tâm tư quan sát vết thương của La Vạn Nhai:

“Sao hả, giờ ta đưa ngươi tới bệnh viện nhé.”

“Không cần, không cần đâu.”

La Vạn Nhai đau đớn tới mức mặt mũi biến dạng nhưng vẫn từ chối.

Phía sau bộ vest của La Vạn Nhai đã bị chém rách tơi rách tả, chẳng khác nào một gã ăn mày.

Lưu Đức Trụ và Nam Canh Thần vô cùng đau lòng.

Không ngờ rằng lão La lại cố gắng vì Bạch Trú tới như vậy.

Thế nhưng sau khi Lưu Đức Trụ đưa tay chạm vào sau lưng La Vạn Nhai thì cảm thấy khá ngạc nhiên:

“Chờ đã, sau lưng ngươi không có máu vậy.”

La Vạn Nhai đáp:

“Trước khi tới thành phố Trịnh thì ta đã biết chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, vậy nên đã tìm bạn để kiếm một chiếc áo lót chống đạn mặc bên trong, mùa đông mặc quần áo dày, mọi người không phát hiện ra đâu.”

Lưu Đức Trụ:

“…”

Chẳng trách La Vạn Nhai lại chọn cách chiến đấu thô bạo như vậy, hắn ỷ vào phòng ngự của bản thân cao đây mà!

Ai mà nghĩ tới chuyện này cơ chứ!

Có người du hành thời gian chân chính nào mặc áo lót chống đạn khi chiến đấu cơ chứ!

Chắc hẳn là khi bảy tên sát thủ kia chém vào lưng La Vạn Nhai cũng phải ngẩn người, sao lại không thấy máu nhỉ?!

Lưu Đức Trụ cảm thán:

“Nếu như xét tới khôn khéo thì lão La ngươi là người khôn khéo nhất, hiện giờ ngươi còn giả vờ đau đớn làm gì chứ.”

La Vạn Nhai nói:

“Trên đùi ta bị chém hai phát, cần khâu miệng vết thương lại. Không cần tới bệnh viện đâu, tự ta giải quyết được.”

Lưu Đức Trụ và Nam Canh Thần cảm thấy yên lòng, bọn hắn quan sát xung quanh rồi nói:

“Đi thôi, tới nơi khác rồi nói tiếp.

“Đúng rồi, ông chủ đâu?”

La Vạn Nhai hỏi.

“Không biết nữa.”

Ba tên sát thủ chia nhau ra, lẳng lặng dảo bước trên đường.

Bọn hắn len lỏi giữa đám đông, thanh đao trên tay đã bị ném vào trong thùng rác bên đường.

Hơn mười phút sau, ba người lại tập trung ở nơi giao nhau của đường phúc Nguyên với đường Thương Đỉnh.

Bọn hắn đứng ở ven đường, điềm nhiên như không có chuyện gì, dường như trận chiến đấu mới diễn ra khi nãy không hề liên quan gì tới bọn hắn vậy.

Rất nhanh sau đó đã có một chiếc xe thương vụ đi tới giao lộ, cửa sau tự động được mở ra.

Ngay khi ba người chuẩn bị lên xe thì có một người đi đường trẻ tuổi lướt ngang qua phía sau lưng ba người, chỉ thấy người này ngoắc nhẹ tay một acis.

Đám sát thủ cảm thấy dường như có thứ gì đó nhẹ như không hề tồn tại lướt ngang qua.

Bọn hắn đưa tay lên sờ vào, khi mở bàn tay ra thì chỉ thấy khắp lòng bàn tay là máu tươi.

Ba tên sát thủ sợ hãi nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của người qua đường kia, đối phương vẫn từng bước từng bước tiến tới, không hề quay đầu lại.

Lúc này lái xe còn đang nhìn chiếc xe phía trước, khi thấy ba người mãi không chịu lên xe thì thúc giục:

“Lên xe đi.”

Không ai đáp lại.

Lái xe vừa quay đầu lại thì đã thấy ba tên sát thủ nằm gục bên cạnh xe, nằm giữa vũng máu trên mặt đất.

Lái xe quay đầu lại nhìn về phương xa, bóng lưng người đi đường kia đã biến mất không thấy đâu nữa, hắn nở nụ cười:

“Không bị mắc lừa à.”

Hắn không khởi động chiếc xe thương vụ mà đẩy cửa ra, xuống khỏi xe, sau đó lập tức rời khỏi. Sau khi đi được mấy chục mét, hắn nhấn chiếc điều khiển từ xa ở trong túi.

Một tiếng nổ vang lên, chiếc xe thương vụ nổ tung, biến thành một quả cầu lửa.

Đây là một con rối khác của Khánh Nguyên, hắn báo cho ba tên sát thủ biết chính mình sẽ tới đón là vì biết chắc chắn sẽ có người đi theo sát thủ.

Nếu như đối phương bám theo tới chỗ này, định bắt cóc lái xe, sát thủ, thẩm vấn manh mối về Khánh Nguyên, vậy thì tất cả mọi người sẽ cùng nhau biến thành tro tàn.

Dù sao thì đây cũng chỉ là một con rối, cho dù chế tạo con rối khá phiền phức nhưng Khánh Nguyên không hề thấy đau lòng.