Trong nhóm chat của Hà Tiểu Tiểu.
Sấm Vương:
"Mọi người ơi, tối nay đã xảy ra chuyện gì vậy."
Nguyệt Nhi:
"Ngươi không được mời sao?"
Lý Tứ:
"Hôm nay ngươi không có mặt ở đây sao?"
Zard:
"Sao ngươi không đến sớm mà xem, giờ hỏi thăm làm gì."
Sấm Vương nổi giận:
"Không phải ngày mai hội nghị mới bắt đầu sao, tối nay ta mới đi máy bay đến Trịnh thành thì thế nào? Đừng nói đến chuyện này nữa, các ngươi kể cho ta nghe chuyện hôm nay đi, lúc ta đang đi taxi thì tự nhiên nghe thấy một tiếng nổ rất lớn, có chuyện gì xảy ra vậy."
Zard:
"Không biết, ta chỉ nhìn thấy một con khủng long màu xanh lá rất đáng yêu."
Vừa nhìn thấy tin nhắn của Zard, Huyễn Vũ tức giận đến mức không nói nổi nữa rồi!
Mẹ nó tên ngu ngốc này nói vậy thì có khác gì tự nhận mình là con khủng long đó đâu! ?
Lưu Đức Trụ tốt bụng bổ sung thêm:
"Chuyện đầu tiên là người của Quang Minh công xã định hợp tác với Jindai và Kashima để bắt mọi người đến dự hội nghị, nhưng đúng lúc họ bàn bạc với nhau định tiêu diệt Tam Giang khẩu đầu tiên thì bị người của Tam Giang khẩu nghe thấy. Thế là mọi người cùng hô hào nhau đến trụ sở của Quang Minh công xã để xử lí mấy tên bán nước đó, cuối cùng Côn Luân đã mang ông chủ thứ ba của Quang Minh công xã là Vương Chấn Bắc về để mọi người cùng xét xử."
Sấm Vương nghi hoặc:
"Thế còn tiếng nổ thì sao?"
Lưu Đức Trụ tiếp tục nói:
"Cái này ta cũng không biết, sau khi chúng ta đánh xong mấy tên bán nước đó thì tự nhiên nghe thấy một tiếng nổ từ con đường bên cạnh, tuy ta không biết họ là ai nhưng nghe nói trận chiến đó rất kịch liệt. Có ai biết chút tin tức gì về cuộc chiến trên đường tối nay không."
Thường thì ấn tượng ban đầu mới là yếu tố quyết định tâm lí của những người tham gia cuộc trò chuyện.
Nếu Lưu Đức Trụ nói hắn không biết gì về chuyện này thì mọi người sẽ hiểu là Bạch Trú không có bất kì liên hệ gì với chuyện này.
Ngoài ra hắn còn cố ý hỏi xem có ai biết gì về chuyện tối nay không, để thăm dò xem chuyện họ làm tối nay có sơ hở gì không.
Nhưng lại chẳng có ai trả lời câu hỏi của hắn.
Có lẽ vì chuyện của Quang Minh công xã đã thu hút được tất cả sự chú ý nên chẳng có ai chứng kiến cảnh chiến đấu trên đường cả.
Nguyệt Nhi nói:
"Thật ra ta có quan sát cuộc chiến đó từ xa, tuy không nhìn rõ khuôn mặt của những người tham gia cuộc chiến đó nhưng một phe có một giác tỉnh giả Hỏa hệ vô cùng lợi hại, có vẻ rất đẹp trai."
Trong một căn phòng nào đó ở khách sạn JW Vạn Hào.
Đọc đến đây, Nam Canh Thần định quay sang xem Lưu Đức Trụ thế nào thì đã thấy lông mày hắn nhướn cao, khóe miệng còn đang từ nhếch lên.
Nam Canh Thần bình tĩnh nói:
"Cuối cùng cũng có người khen ngươi đẹp trai, muốn cười thì cứ việc cười đi, không cần nhịn."
Lưu Đức Trụ lại khiên tốn nơi:
"Thật ra ta cũng đâu có đẹp trai...Đúng rồi, ông chủ đâu, sao cả tối nay ta không thấy hắn, có phải hắn bỏ chúng ta để đi hẹn hò với tỷ tỷ xinh đẹp nào rồi không."
"...Ngươi lo chuyện của mình đi.”
Nam Canh Thần vừa lườm Lưu Đức Trụ vừa thầm tự nhủ, nếu ngươi còn nói nữa thì ngay cả thần tiên cũng không cứu được ngươi đâu.
Thật ra lúc này Khánh Trần cũng không rảnh nghe Lưu Đức Trụ, vì hắn còn đang bận khâu vết thương trên đùi cho La Vạn Nhai, rõ ràng họ không chuẩn bị chút thuốc tê nào nhưng có vẻ La Vạn Nhai chẳng đau đớn chút nào, thậm chí lông mày hắn còn không nhíu dù chỉ một chút.
Trên người La Vạn Nhai có tổng cộng bốn vết thương, hai vết trên đùi, một vết trên mông, một vết trên cánh tay.
Khánh Trần nhìn hắn.
Hắn lại vui vẻ cười nói:
"Không ngờ mấy tên đó còn cố ý nhằm vào mông ta."
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn La Vạn Nhai:
"Lão La, xem ra ngươi có thể sống sót bằng công việc đó bao nhiêu năm không phải nhờ cả vào may mắn."
La Vạn Nhai vui vẻ cười nói:
"Chủ yếu nhờ mọi người đến đúng lúc, nếu không thì có lẽ ta đã không ngồi ở đây được rồi...Bây giờ tinh hình an ninh rất tốt, không giống ngay xưa, thời buổi đó loạn lạc lắm. Nhất là mấy nhà ga ở Thâm thành, Hải thành và Quảng thành, lúc đó trước cửa mỗi nhà ga thường có một đám người cầm dao túc trực, nếu ai đó ra khỏi nhà ga mà dám không đưa tiền hoặc không hợp ý họ thì chắc chắn sẽ bị xử ngay tại chỗ."
La Vạn Nhai tiếp tục nói:
"Khi đó mỗi lần chúng ta ra ngoài đều phải dùng nhựa cây dán sách vở lên người để đề phòng có người tấn công. Có lẽ ngay cả giáo viên của chúng ta cũng không ngờ sách vở lại có tác dụng này."
Lúc này La Vạn Nhai mới được mọi người công nhận là một thành viên chính thức của Bạch Trú, sau chuyện này, quan hệ giữa hắn và các thành viên Bạch Trú mới trở nên thân thiết.