Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1152: Lý Bách Bát Thức




Ngọn lửa bập bùng quanh người hắn đột nhiên dừng lại, sau đó Lưu Đức Trụ rống giận một tiếng, tung ra một cú đấm nghênh đón đám sát thủ kia:

“Trở lại!”

Tất cả những huấn luyện Lưu Đức Trụ đã trải qua trong quãng thời gian vừa rồi đã biến thành trái ngọt.

Lấy cú đạp chân làm gốc, sức mạnh từ mặt đất truyền đến phần eo, sau đó vung ra khỏi cánh tay.

Chỉ thấy ngọn lửa bùng lên, cú đấm vung ra sau nhưng tới trước, rõ ràng là sát thủ ra tay trước nhưng Lưu Đức Trụ nhanh hơn nhiều.

Tên sát thủ đó còn chưa kịp phản ứng lại thì cú đấm này đã nện mạnh lên mặt tên sát thủ đó.

Phần cổ tên sát thủ kia phát ra một tiếng kêu giòn tan, toàn thân vặn vẹo, bị đập xuống đất.

Ngay sau đó, cú đấm vô song kia bùng nổ ra ánh lửa chói lòa.

Chỉ tỏng nháy mắt, ngọn lửa đã bao trùm toàn thân tên sát thủ kia.

Ánh sáng lấp lóe xoay tròn, ngọn lửa bùng cháy!

Kyo Kusanagi!

Lý Bách Bát Thức, Đại Xà Thế!

Một giây sau, một tên sát thủ khác từ phía sau vung đao chém tới.

Lưu Đức Trụ không hề quay đầu lại.

Xoay người, chân trái đá về phía sau.

Mọi hành động vô cùng trôi chảy, mũi chân đá trúng cằm tên sát thủ kia khiến đối phương bay lên trên không trung.

“Lên!”

Lưu Đức Trụ xoay eo nhảy vọt lên, tung một đòn đấm móc để nghênh đón tên sát thủ đang rơi xuống.

Một tiếng nổ vang.

Chỉ thấy cú đấm móc kia lại tỏa ra ánh lửa chói lòa, đánh bay tên sát thủ kia lên trên bầu trời.

Kyo Kusanagi!

Lý Bách Bát Thức, Quỷ Thiêu!

La Vạn Nhai đang vịn cột điện thấy vậy cũng ngẩn người, đây là tên ngốc ở trong biệt thự của Bạch Trú, suốt ngày chỉ biết cười ngây ngô nói chuyện phiếm với ông chủ sao?!

Trước đây khi Khánh Trần đi tới Châu Âu thì Lưu Đức Trụ cũng không hề rảnh rỗi, ngày ngày hắn suy nghĩ năng lực nhiệt năng của mình phải vận dụng như thế nào.

Nam Canh Thần góp ý hắn nên học theo Kyo Kusanagi trong The King of Fighters, đừng quan tâm nó có hiệu quả hay không, đẹp là được rồi.

“Cẩn thận đó!”

La Vạn Nhai lên tiếng nhắc nhở.

Ngay khi Lưu Đức Trụ từ trên không rơi xuống thì đã có hai tên sát thủ vung đao chém tới.

Nhưng bọn hắn còn chưa chém trúng Lưu Đức Trụ thì chẳng biết có một cái bóng từ đâu lao ra, dùng tốc độ cực nhanh liên tục đánh mạnh hai phát lên hầu kết của hai tên sát thủ.

Đó chính là Nam Canh Thần đeo khẩu trang!

Sự khác biệt giữa phương pháp tu hành và thuốc biến đổi gien chính là sau khi tiêm thuốc biến đổi gien, thực lực sẽ bị đình trệ ở đẳng cấp đó, rất khó tiếp cận điểm tới hạn của đẳng cấp kế tiếp.

Nhưng Chuẩn Đề Pháp mà Nam Canh Thần tu hành thì khác, hắn từng bước tu hành khí mạch, mỗi khi tu hành ra một khí mạnh thì đẳng cấp sẽ tăng lên một phần, hắn nói mình đã gần đạt tới cấp C thì thực lực của hắn cũng sẽ rất gần với cấp C.

Đây là ưu thế mà chiến sĩ gien không thể sánh được.

Hai tên sát thủ kia ôm lấy phần cổ bị đánh nát, từ từ lui về sau.

Hầu kết bị đánh vỡ chọc nát khí quản, điều này khiến bọn hắn không thể thở nổi, chỉ sau mười giây ngắn ngủi, bọn hắn đã cảm thấy ngạt thở.

Tất cả cảnh vật trong tầm mắt đen dần.

Nam Canh Thần lẳng lặng nhìn xem những thứ diễn ra trước mặt, hắn sớm đã biết kiểu gì mình cũng phải trải qua mọi chuyện, không thể để Khánh Trần bảo vệ mãi được.

Vậy nên hắn nhìn chằm chằm vào, không hề tránh né.

Hắn muốn mình mau chóng thừa nhận cảm giác này.

Ba tên sát thủ còn lại cũng đang nghi ngờ không thôi, bọn hắn không biết xung quanh đây còn có cao thủ nào đang ẩn mình nữa hay không.

Lưu Đức Trụ đứng vững trên mặt đất, sau đó nói với Khánh Nguyên:

“Chắc hẳn thân xác này của ngươi là con rối, cho dù bản thể của ngươi đã bình yên vô sự nhưng muốn tìm một con rối tốt cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu, chẳng lẽ ngươi không hề cảm thấy đau lòng sao?”

Sắc mặt Khánh Nguyên vẫn bình tĩnh như trước, dường như máu tươi đang không ngừng chảy ra từ phần bụng không thể ảnh hưởng tới ý chí của hắn.

Hắn mỉm cười nói:

“Chắc là sức chiến đấu của ngươi không hề bền bỉ vậy nên mới muốn tâm sự để kéo dài thời gian hả? Thật ra không cần phải vậy đâu, đêm nay chỉ là một lời hỏi thăm thoáng qua mà thôi, tin rằng tương lai chúng ta sẽ gặp lại.”

Nói tới đây, Khánh Nguyên cầm một thanh đoản đao bị rơi dưới đất lên, sau đó nhẹ nhàng cắt ngang cổ mình, ngã lăn ra đất.

Lưu Đức Trụ nhìn thấy cảnh tượng này thì da đầu tê dại.

Trận chiến đấu kịch liệt trong tưởng tượng của hắn không hề xảy ra, nhưng hình ảnh đối phương không hề coi ai ra gì, cắt cổ tự sát quả thực khiến hắn phải kinh ngạc.

Không vì lý do gì khác, đơn giản là vì khi đối phương tự sát quá mức bình tĩnh.

Cho dù Khánh Trần từng nói với bọn họ đó chỉ là một con rối, nhưng hình ảnh đó cũng đủ khiến người xem phải chấn động rồi.