Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1151: Nhớ Tới Sớm Hơn




Đây mới chính là chỗ đáng sợ của lợn rùng.

Nhưng Khánh Nguyên vẫn rất bình tĩnh.

Hắn dùng con mắt bình thường còn lại nhìn thoáng qua vết thương trên bụng, sau đó vừa cười vừa nói:

"Ngươi không sợ chết sao, đánh nhau thế này thật nhàm chán."

Giọng nói của hắn bình thản đến mức đáng sợ.

La Vạn Nhai vừa quơ quơ con dao trong tay vừa nói:

"Một mạng đổi một mạng, lão tử không lỗ."

Nhưng đúng lúc này, bầu trời đen kịt bỗng chuyển sang màu đỏ.

La Vạn Nhai nhìn thấy khuôn mặt của 'Khánh Nguyên' đang dần dẫn tòa sáng như thể một ngọn lửa ở chân trời đang lao đến đây, nhiệt độ xung quanh hắn đang dần tăng lên.

Làn gió không còn mang theo hơi lạnh nữa, khung cảnh nhìn như sắp bình minh.

Tiếng lửa cháy lách tách vang lên như có một chiếc xe lửa ở phía xa đang lao về phía hắn.

Lưu Đức Trụ biến thành một ngọn lửa lao về phía chiến trường, chỉ vài giây sau, bảy tên sát thủ xung quanh La Vạn Nhai đều bị xử lí gọn gàng, hắn đứng cạnh La Vạn Nhai rồi nói:

"Ông chủ bảo ta đến cứu ngươi!"

La Vạn Nhai cười thảm:

"Lần sau nhớ đến sớm một chút."

“Nếu lần sau ngươi không tới sớm hơn thì sợ rằng ta sẽ chết rồi đó.”

La Vạn Nhai vịn cột điện, thở hổn hển.

“Lần sau chắc chắn sẽ tới sớm hơn.”

Lưu Đức Trụ nói xong, nhìn về phía Khánh Nguyên.

Lửa!

Lửa bốc cháy bừng bừng.

Ngay khi Lưu Đức Trụ va chạm với bảy tên sát thủ, nhiệt độ trên người hắn lập tức đốt mấy tên bùng cháy, biến thành những quả cầu lửa.

Ngọn lửa lấy Lưu Đức Trụ và La Vạn Nhai làm trung tâm, bùng nổ lan ra phía bên ngoài, mấy tên sát thủ kia bị luồng khí nóng rức đánh bay.

Sau khi đạt tới cấp C, Lưu Đức Trụ có rất ít cơ hội ra tay hết sức, không phải là do hắn lười biếng mà vì Khánh Trần sắp xếp mọi việc quá chu toàn, không cần hắn dùng hết sức.

Nhưng vào thời khắc này đây, sức mạnh của dị biến giả cấp C đã được hoàn toàn bộc lộ dưới trời đêm ở thành phố Trịnh.

Dữ dội.

Vô cùng dữ dội.

Ngọn lửa bập bùng nhảy múa tựa như những nốt nhạc lên xuống trên khuông nhạc vậy.

Vì nguyên nhân thức tỉnh sẽ phóng thích tiềm lực của thân thể, vyaaj nên tốc độ tu hành của Lưu Đức Trụ chậm hơn người khác một ít, nhưng hắn vẫn kiên trì.

Không vì lý do gì cả, chỉ vì ông chủ nói cho hắn biết nếu như đẳng cấp tu hành có thể đạt tới cấp B thì sẽ đẩy đẳng cấp thức tỉnh của hắn lên tới cấp B.

Sau khi nghe được ông chủ nói vậy, Lưu Đức Trụ cũng giống như lần trước khi ông chủ bảo hắn giữ trạng thái giận dữ, hắn đã thật sự giữ vững trạng thái này.

Nhưng vào lúc này đây, Lưu Đức Trụ nhìn về phía La Vạn Nhai, thường ngày hắn luôn luôn tủm tỉm cười nhưng lúc này sắc mặt lại tái nhợt, Lưu Đức Trụ đột nhiên cảm thấy mình đang tức giận.

Lần hắn tức giận như vậy gần đây nhất chính là lần mẹ hắn thiếu chút nữa là mất mạng.

‘Khánh Nguyên’ dùng một con mắt còn lại quan sát đánh giá Lưu Đức Trụ.

Nhưng lúc này toàn thân Lưu Đức Trụ được bao bọc trong ngọn lửa, căn bản không thể nhìn thấy mặt.

Năng lực của Lưu Đức Trụ chưa từng để lộ ra bên ngoài, vậy nên Khánh Nguyên cũng không thể xác nhận được thân phậm của hắn.

“Xem ra có một tổ chức lập kế hoạch nhắm vào ta.”

Khánh Nguyên cười, không hề sợ hãi chút nào:

“Để ta đoán thử nhé, có hai khả năng, một là một là ứng cử viên Ảnh tử nào đó cũng là người du hành thời gian giống như ta, cuộc sống ở thế giới ngoài rất tốt. Một khả năng còn lại chính là trong số những ứng cử viên Ảnh tử có người du hành thời gian phụ tá, vậy thì hắn cũng có lý do diệt trừ ta. Không biết các ngươi thuộc loại nào? Ông chủ của các ngươi là ai?”

Lưu Đức Trụ không nói gì cả, hắn quan sát xung quanh, thực lực của bảy tên sát thủ kia không hề yếu, thực lực tên nào tên nấy đều trên cấp E, thậm chí còn có cả cấp D.

Dựa theo suy tính của ông chủ, bên cạnh Khánh Trần chắc chắn có rất nhiều chiến sĩ gien, bởi vì trong tay bố của Khánh Nguyên nắm giữ một phần bảy số hạn ngạch thuốc biến đổi gien hàng năm ở thành phố Khánh.

Tính toán theo thời gian thì từ khi sự kiện xuyên không xảy ra tới giờ, một người bình thường có thể sử dụng ba ống thuốc biến đổi gien.

Ba ống thuốc biến đổi gien, cấp D.

Nếu như bố của Khánh Nguyên là Khánh Vũ thật sự là người du hành thời gian, vậy chắc chắn hắn sẽ chế tạo cho con trai mình một đội quân chiến sĩ gien có thể chinh chiến ở hai thế giới.

Lưu Đức Trụ cảm thấy khá tò mò, La Vạn Nhai làm cách nào mà có thể đâm mù một con mắt của Khánh Nguyên dù hắn đang bị vây công.

Lúc này ‘Khánh Nguyên’ cười nói:

“Không muốn nói chuyện hả? Không sao, để ta thử thực lực tổ chức của các ngươi xem nào.”

Vừa mới nói xong, bảy tên sát thủ kia xoay người phóng tới, cùng lúc xông thẳng tới phía Lưu Đức Trụ, chém giết.

Lưu Đức Trụ cười nói:

“Hân hạnh vấn an các vị.”