Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1150: Lọt Bẫy




Năm đó, bên cạnh khu sản xuất số 1823 có một nghĩa địa, những công nhân làm việc trong khu đó thường nói, trong khu nghĩa địa đó có quỷ, rất nhiều người từng nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ bay qua bay lại trong nghĩa địa.

Thủ lĩnh ảnh tử khi đó đã sai quân đội chính quy mang 12 chiếc Sơn Khuynh – 22 dùng trong chiến đấu đến đó, sau đó điên cuồng nã pháo về phía nghĩa địa, nghe nói sau chuyện đó, tất cả số mộ ở đây đều bị san bằng.

Từ đó về sau không còn ai nhìn thấy quỷ ở đây nữa.

Mọi người đều nói, quân đội dưới chướng thủ lĩnh ảnh tử có cách trừ tà rất đặc biệt...

Nên Khánh Trần suy đoán, tám chín phần mười là Khánh Nguyên có khả năng gì đó gần giống với khống chế người khác, nên người mà họ theo dõi mới không có khuôn mặt giống Khánh Nguyên, mà đó chỉ là một người bị Khánh Nguyên khống chế mà thôi!

Nếu hắn đã có năng lực này thì cần gì phải ra mặt làm việc nữa, nên hắn mới chọn cách trốn đi.

Thật sự là vậy, có lẽ sẽ rất khó để giải quyết Khánh Nguyên.

Khánh Trần lập tức gửi tin nhắn cho Lưu Đức Trụ và Nam Canh Thần:

"La Vạn Nhai gặp nguy hiểm."

Sau đó chính hắn cũng chạy như điên đến đó.

Tuy nhìn bề ngoài La Vạn Nhai có vẻ làm ăn rất phát đạt, nhưng thật ra số tiền mà hắn có đều từ những thủ đoạn không mấy sạch sẽ gì, nên hắn vẫn luôn sống trong tâm thế sẵn sàng bỏ trốn bất cứ lúc nào.

Hơn nữa, tuổi của hắn còn hơn xa những thành viên khác của Bạch Trú.

Thậm chí tuổi của cả Khánh Trần và Nam Canh Thần cộng lại cũng không bì nổi với hắn.

Vì thời gian La Vạn Nhai gia nhập gia nhập Bạch Trú không lâu bằng những người khác nên quan hệ giữa hắn và mọi người không thân thân thiết lắm.

Lúc trước, Khánh Trần đã từng hỏi La Vạn Nhai về những lần chạy hắn phải trốn.

La Vạn Nhai nói, lần hắn chạy trốn đầu tiên, vợ hắn đã lấy hết tài sản của hắn để tái giá với người khác.

Khánh Trần hỏi hắn có hối hận không.

La Vạn Nhai đã gãi đầu ngại ngùng cười nói:

"Ta không trách nàng vì ngay cả ta cũng không chẳng bao giờ ta sẽ chết nữa, nên nàng có thể tái giá được là tốt, ta không hối hận."

Khi nói câu đó, sắc mặt La Vạn Nhai bình thản như thể hắn đã sớm chuẩn bị cho cái chết từ lâu rồi.

Nhưng Khánh Trần không muốn để hắn chết.

...

'Khánh Nguyên' dần tiến lại gần La Vạn Nhai:

"Ai sai ngươi đến đây? Đồng bọn của ngươi đâu, chỉ cần ngươi nói cho ta biết người đứng sau chuyện này là ai thì ta nhất định sẽ tha cho ngươi."

Trong khi hắn nói, bảy tên sát thủ xung quanh cũng dần tiến lại gần La Vạn Nhai.

La Vạn Nhai nở một nụ cười cực kì dữ tợn.

Sau đó hắn lập tức rút ra một con dao màu vàng từ trong túi quần, đây chính là con dao mà hắn cướp được từ tay tên côn đồ săm hình đầu rắn định bán thận hắn đến Triều Tiên, nó chính kà người bạn luôn đồng hành với hắn hơn mười năm nay.

Tên côn đồ đó đã sớm làm mồi cho cá từ hơn hai mươi năm trước rồi, nhưng hắn vẫn còn sống đến bây giờ.

Sau đó hắn lại lấy ra một mặt dây chuyền hình Kim Phật, chiếc đồng hồ Rolex bằng vàng ròng hắn đã sớm bán trong lần chạy trốn đầu tiên, nhưng hắn vẫn không nỡ bán mặt dây chuyền Kim Phật này.

Dù phải nhịn đói nơi đất khách quê người, hắn cũng nhất quyết không bán.

Cảnh còn người mất.

Nhưng chẳng phải hắn vẫn còn sống đến giờ sao.

"Ngươi nghĩ ngươi muốn làm gì ta cũng được sao, cả đời này ta còn chưa phản bội ai bao giờ đâu.”

La Vạn Nhai lạnh lùng nói:

"Nếu muốn lấy mạng của ta thì tự đến lấy đi."

Sau đó, La Vạn Nhai lại chủ động lao về phía 'Khánh Nguyên'.

Bảy tên sát thủ sau lưng hắn cũng lao đến.

Nhưng chuyện khiến người khác cảm thấy kinh ngạc là La Vạn Nhai không những không thèm dừng lại đối phó với bảy tên sát thủ phía sau, mà tiếp tục lao về phía Khánh Nguyên.

Dù bọn sát thủ có chém lên người hắn thì hắn cũng không quan tâm, như thể hắn nhất quyết phải giết Khánh Nguyên vậy.

Đây mới là cuộc chiến hung ác nhất.

Không cần suy nghĩ, không có phòng thủ.

Lúc La Vạn Nhai mới vào nghề, đại ca của hắn đã dặn dò hắn, nếu có một đám người vây công người thì cứ nhằm vào người ngươi ghét nhất mà đánh, không cần quan tâm những chuyện khác, vì đằng nào cũng chết, thà có người chết cùng còn hơn không!

Chỉ vài giây sau, trên lưng La Vạn Nhai đã xuất hiện hơn chục vết thương.

Phần bụng của 'Khánh Nguyên' đã thủng một lỗ, một bên mắt của hắn cũng biến mất.

Những người đang đi bộ trên đường vừa thấy cảnh này đều nhau nhau hét chói tại rồi chạy tán loạn.

Không hiểu sao, lúc này Khánh Nguyên bỗng cảm thấy mình đang đối mặt với một con lợn rừng ngoài hoang dã.

Dù ngươi đã bắn trúng nó rất nhiều lần, nhưng chỉ cần nó vẫn còn sống thì chắc chắn nó sẽ đuổi theo ngươi đến chân trời góc bể.