“Ừm, thói đời vốn như vậy mà, người du hành thời gian chưa xuyên không lần đầu thì ai cũng cảm thấy lo lắng bất an mà thôi, khi nào quen là sẽ ổn.”
Khánh Trần nói:
“Khi tới thế giới trong ngươi bảo vệ hắn không gặp nguy hiểm tính mạng là được, đừng nên gặp hắn quá nhiều. Bản thân ngươi đừng nên có liên hệ gì với hắn, đừng để hắn tiếp xúc quá gần với Bạch Trú.”
La Vạn Nhai “ừ” một tiếng.
Phía bên này, Tần Thư Lễ đang đứng ở cửa chờ La Vạn Nhai thì phát hiện ra hai chiếc xe Maybach quen thuộc phóng thẳng vào căn biệt thự số 12 ở liền kề.
Hắn định nhón chân lên quan sát xem người ở bên trong xe là ai nhưng lại bị nhân viên bảo vệ dùng gương mặt tươi cười nhưng thái độ vô cùng cứng rắn ngăn cản lại:
“Xin lỗi, căn biệt thự bên cạnh là khu vực riêng tư, xin đừng túy ý dò xét như vậy.”
Tần Thư Lễ vội vàng trả lời:
“Thật ngại quá…”
…
Tần Thư Lễ yên lặng nhìn bức tường, lắng nghe tiếng cười nói vui vẻ truyền đến từ bên kia.
Nhưng bức tường và vệ sĩ của La Vạn Nhai đã ngăn cách hắn với tất cả những thứ đó.
“Làm ơn cho hỏi một chút, căn biệt thự này là của ai vậy?”
Tần Thư Lễ khách khí hỏi.
Vệ sĩ thản nhiên đáp:
“Không thể trả lời, nếu không ngươi cứ đi về trước đi, hẳn hôm nay tổng giám đốc La sẽ không tiếp khách.”
Tần Thư Lễ thở dài:
“Được rồi.”
Hắn biết đó là biệt thự ông chủ của La Vạn Nhai, chắc là một người du hành thần bí và lợi hại hơn, lấy thế lực của đối phương, nếu được đối phương trợ giúp, hắn nhất định có thể sống sót ở thế giới trong.
Chỉ là lấy quan hệ của Tần Thư Lễ, thậm chí còn không có cách nào thăm dò được rốt cuộc chủ nhân căn biệt thự kia là ai.
Tần Thư Lễ chưa từng gặp ông chủ đó, mới chỉ nhìn thoáng qua cửa sổ xe Maybach, thậm chí hắn có thể tưởng tượng ra đối phương đang ngồi ở ghế sau, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Tần Thư Lễ thôi, La Vạn Nhai biết ông chủ nhà mình còn chẳng thèm nhìn đối phương cái nào.
Về đến nhà, Trương Uyển Phương đi lên trước giúp hắn cởi áo khoác xuống, cũng ân cần hỏi han:
“Thế nào rồi, hôm nay có nhìn thấy La Vạn Nhai không?”
“Có thấy, chỉ là không nói chuyện được, hình như ông chủ của đối phương mới trở về.”
Tần Thư Lễ ngồi trên ghế sô pha nói:
“La Vạn Nhai vội hầu hạ ông chủ, đương nhiên không rảnh để ý đến ta.”
“Có phải hắn cố ý tránh gặp ngươi không?”
Trương Uyển Phương hiếu kỳ nói.
“Chắc là không phải.”
Tần Thư Lễ ngẫm nghĩ rồi nói:
“Chủ yếu là chuyện của ta không quan trọng với hắn, cho nên không để bụng thôi. Có bạn bè khuyên ta cho La Vạn Nhai một khoản tiền, nhưng mà...chúng ta lập nhà máy thủ công, tiền trong tay đều dồn vào cửa hàng hết rồi, nếu như ta cho hắn một khoản tiền, nhỡ may chết ở thế giới trong thì ngươi và Hạo Hạo sẽ không còn tiền sinh hoạt nữa.”
Tần Thư Lễ chỉ là một thương nhân nhỏ ở Lạc Thành, nhà máy có giá trị một hai chục tỷ, nhưng vốn lưu động trong tay đã tốn hơn hai triệu rồi, phải cho La Vạn Nhai bao nhiêu mới thích hợp đây?
Có người nói bình thường phải cho mấy trăm nghìn để đổi một mạng ở thế giới trong.
Nếu như là nhà giàu thì có thể chi ra nhiều hơn chút, ví dụ như phú thương tên là Trương Thừa Trạch trước đó tìm được một tổ chức người du hành, bây giờ đang sống rất tốt ở thế giới trong.
Nói thật nếu như không phải Khánh Trần có trí nhớ tốt, không chừng ngay cả hắn cũng sắp quên Trương Thừa Trạch là ai rồi.
Ban đầu tổng giám đốc Trương này cò kè mặc cả với Bạch Trú, về sau La Vạn Nhai xuất hiện đã bị ép cạnh tranh với La mập, cuối cùng cạnh tranh thất bại.
La Vạn Nhai trở thành thành viên của Bạch Trú, Trương Thừa Trạch thì tiếp tục thanh toán thù lao, được trải nghiệm cuộc sống ở thế giới trong dưới sự che chở của Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân.
Bây giờ, địa vị của Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân ở Hằng Xã đều đang nhanh chóng leo cao, được xưng là quý tộc mới ở khu thứ bốn, che chở một hai người cũng không thành vấn đề.
Trương Uyển Phương hỏi:
“La Vạn Nhai không ý tới ngươi, vậy chúng ta có nên tìm những người khác không? Cũng không phải là từ bỏ La Vạn Nhai, chủ yếu là chuẩn bị nhiều hơn chút, tính mạng của ngươi quan trọng hơn tiền, cho dù tiêu hết tiền trong nhà thì ta cũng có thể gây dựng lại với ngươi.”
Trên thực tế, lúc Trương Uyển Phương gả cho Tần Thư Lễ, tổng giám đốc Tần này cũng không giàu có lắm, hai người vất vả làm việc, đến bây giờ nhà máy mới có chút quy mô.
Khánh Trần vẫn luôn không trách Trương Uyển Phương, bởi vì hắn biết Khánh Quốc Trung thối nát thế nào, ai dính vào tên nghiện cờ bạc này đều gặp tai họa cả.
Tần Thư Lễ suy nghĩ một lát, lấy điện thoại ra gọi:
“Alo, Lý ca, ngươi có thể cho ta số điện thoại của tổng giám đốc Trương - Trương Thừa Trạch không, ta có việc muốn hỏi hắn.”