Nam Cung Nguyên Ngữ nói:
“Chúng ta phải tới hỏi Bạch Trú, bọn hắn đi thì chúng ta đi.”
Tôn Sở Từ kinh ngạc nhìn em họ của mình, hắn biết người em họ này của mình kiêu ngạo tới mức nào, nhưng hiện giờ lại tỏ thái độ hoàn toàn nghe lời, Bạch Trú chỉ đâu thì sẽ đánh đó.
Hắn cười hỏi:
“Lòng kiêu ngạo của một học bá đâu rồi?”
Nam Cung Nguyên Ngữ cười khổ:
“Anh họ, nếu như ngươi bị người khác nghiền nát một lần thì cũng sẽ như ta mà thôi, trước đây tối thiểu ta cũng cảm thấy ta học giỏi, nhưng ngươi có biết Khánh Trần thi được bao nhiêu điểm hay không, là điểm tối đa đó…Vậy nên chút kiêu ngạo cuối cùng cũng không còn.”
Tôn Sở Từ thầm nghĩ thật ra em họ cũng không biết thật ra hắn đã bị nghiền nát hoàn toàn đâu.
Lúc này điện thoại trong túi đổ chuông, hắn rút ra xem, chính là Lý Dịch của Long Hồ công xã.
Lý Dịch bình tĩnh hỏi:
“Tôn Sở Từ, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, có gia nhập vào Long Hồ công xã hay không?”
Tôn Sở Từ ngẫm nghĩ, hỏi:
“Có phải là Long Hồ công xã đang muốn tiến hành chiêu binh mãi mã trước hội nghị liên hiệp người du hành thời gian, nhờ đó khiến địa vị của bản thân trong hội liên hiệp cao hơn hay không?”
Lý Dịch lạnh giọng đáp:
“Đây không phải là việc ngươi cần quan tâm.”
Tôn Sở Từ nói:
“Ngại quá, ta không gia nhập vào Long Hồ công xã, đừng gọi điện thoại cho ta nữa.”
Lúc này Tôn Sở Từ đã xác đình mình có lựa chọn tốt hơn rồi.
Bấy giờ, Khánh Trần đang ngồi ở ghế sau chiếc Maybach, La Vạn Nhai thì khiêm tốn ngồi lái xe.
La Vạn Nhai liếc nhìn kính chiếu hậu, thận trọng dò xét:
“Ông chủ, chuyến đi lần này thuận lợi chứ hả?”
“Cũng được.”
Khánh Trần cười đáp:
“Đúng rồi, cho ngươi một nhiệm vụ mới nhé, sau khi quay về ta sẽ đưa ngươi một phần tư liệu, mấy người các ngươi mang chúng vào thế giới trong, sau đó lợi dụng năng lực tuyên truyền của hội Phụ Huynh để Người Nhà học tập.”
La Vạn Nhai tò mò hỏi:
“Ông chủ, tài liệu về cái gì vậy?”
“Khai mở dân trí.”
Khánh Trần trả lời.
Đây là báo đáp của hắn dành cho Ương Ương.
Khi ở trên biển, Ương Ương cứu giúp hắn, vậy nên hắn sẽ làm một việc giúp đối phương.
Hiện giờ Át Bích và Ương Ương đang tổ chức học sinh biểu tình, dùng mấy lời “hô vang” để đánh thức dân chúng Liên Bang.
Nhưng lực lượng của bọn hắn có hạn vậy nên Khánh Trần mới giúp đỡ bọn hắn một phần sức lực, lợi dụng năng lực truyền bá điên cuồng của hội Phụ Huynh để thúc đẩy chuyện này.
Khánh Trần cũng không biết làm vậy có giúp đỡ được gì hay không nhưng dù sao thì làm chuyện gì đó cũng tốt hơn là không làm gì.
Hắn nói với La Vạn Nhai:
“Xuyên tới thế giới trong một lần thì cũng nên làm chuyện gì đó trong điều kiện bảo đảm sự an toàn của bản thân, chưa biết chừng đây chính là nguyên nhân khiến ý chí nào đó để chúng ta xuyên tới đó.”
La Vạn Nhai đang ngồi thẳng người lái xe đột nhiên cảm thấy hội Phụ Huynh của mình có phương hướng phát triển mới.
Nhưng đúng vào lúc này Khánh Trần nhận được tin nhắn trong group chat Hà Tiểu Tiểu, lấy danh nghĩa của Tĩnh Sơn gửi cho cả nhóm:
“Chân thành mời ngài tới tham gia hội nghị liên hiệp người du hành thời gian được tổ chức vào 7 ngày sau ở hồ Bắc Long thành phố Trịnh, nếu như tham gia xin hãy xác nhận lại, phương diện ăn ngủ nghỉ sẽ do bên tổ chức cung cấp, nhưng yêu cầu đeo khẩu trang, tham gia nặc danh.”
“Ngươi nhận được tin nhắn chưa?”
Khánh Trần ngẩng đầu lên nhìn La Vạn Nhai.
La Vạn Nhai đáp:
“Ta nhận được rồi ông chủ à, ngài định tham gia hả?”
“Tham gia chứ.”
Khánh Trần gật đầu:
“Khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt các nhóm người du hành thời gian trên cả nước, sao không đi cho được? Ngươi cũng đi đi, trước mắt ngươi và ta đều ở thành phố số 10, hãy nhớ kỹ đặc điểm của những người du hành thời gian ở thành phố Trịnh, nói không chừng khi đó lại có tác dụng thì sao. Đúng rồi, ngươi thử kiểm tra xem gần đây có người du hành thời gian nào ở thành phố Trịnh công khai cầm vật cấm kỵ hay không?”
La Vạn Nhai nhìn ông chủ qua kính chiếu hậu, đột nhiên cảm thấy có lẽ ông chủ tham gia vào hội nghị này là để làm việc gì đó.
Cầu nguyện cho những người du hành thời gian kia không sao cả.
Khi chiếc xe trở về khu biệt thự Quốc Bảo Hoa Viên, La Vạn Nhai đột ngột ngẩn ra:
“Ông chủ, Tần Thư Lễ…”
Khánh Trần ngẩng đầu lên nhìn, Tần Thư Lễ đang đứng một mình ở trước cửa biệt thự của La Vạn Nhai:
“Hắn tìm ngươi có chuyện gì à?”
“Không có chuyện gì.”
La Vạn Nhai giải thích:
“Sau khi hắn phát hiện ra mình sẽ trở thành người du hành thời gian thì ngày nào cũng tới chỗ của ta, có lúc tặng hoa quả, có lúc thì là chai rượu cây thuốc lá, chắc là lo sợ khi tới thế giới trong ta sẽ không giúp đỡ hắn.”