Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1120: Tần Bình Lễ Nhờ Vả 2




Đến khi lấy được số của Trương Thừa Trạch, hắn lại gọi tiếp:

“Alo, chào tổng giám đốc Trương, ta tên là Tần Thư Lễ, là bạn của Lý Sử...Là thế này, trên cánh tay ta đột nhiên xuất hiện đếm ngược...Trước đó nghe nói ngài có tìm một tổ chức người du hành ở thế giới ngoài, dùng tiền để nhờ họ bảo vệ…”

Trương Thừa Trạch đầu bên kia nói:

“Ừm, ngươi cũng định tìm họ?”

Tần Thư Lễ thận trọng nói:

“Ta muốn hỏi trước một chút, họ thu phí như thế nào.”

Trương Thừa Trạch nói:

“Một tuần năm triệu.”

Bàn tay cầm điện thoại của Tần Thư Lễ đột nhiên run lên, bây giờ hắn căn bản không trả nổi số tiền này.

Lúc này, Trương Thừa Trạch hỏi:

“Có cần ta cho số điện thoại của họ không, dù tiền phí hơi đắt, nhưng chắc chắn rất đáng giá, hơn nữa bây giờ họ còn cung cấp dịch vụ quy đổi.”

“Quy đổi?”

Tần Thư Lễ nghi ngờ nói.

“Đúng, đổi tiền thế giới ngoài với tiền thế giới trong, họ thu 10% phí thủ tục.”

Trương Thừa Trạch nói:

“Nhưng đó cũng không phải dịch vụ chính của họ, cùng lắm chỉ là cung cấp dịch vụ giá trị gia tăng cho khách hàng thôi. Nếu như ngươi muốn được an toàn thì hãy tìm những người này, ít nhất ở trong thành phố số 18 của ta…Ta cảm giác họ không có đối thủ cạnh tranh, những người này quá lợi hại, ăn sạch hai giới hắc bạch ở thành phố số 18, còn có quan hệ rất tốt với Hằng Xã, Lý thị. Ngươi cứ tin lời ta, không có tổ chức người du hành nào ở Lạc Thành lợi hại hơn họ đâu. Không chỉ là Lạc Thành, ta nghi ngờ họ còn có thể đứng top ba tổ chức người du hành trong cả nước, đầu tiên là Côn Luân, thứ hai là Cửu Châu, có lẽ thứ ba chính là họ.”

Trương Thừa Trạch tiếp tục nói:

“Họ có nhiều dịch vụ giá trị gia tăng lắm, ví dụ như trải nghiệm cuộc sống giả lập, hay được vào phòng VIP của sân quyền anh, đi tham quan khu Tam Thượng hay du lịch hoang dã một ngày gì đó, tỉ chỉ cần ngươi có tiền thì đều có thể làm được. Đến đây cứ như là đi Macau, Las Vegas vậy.”

Tần Thư Lễ sửng sốt, Lạc Thành còn có tổ chức người du hành lợi hại như vậy sao?

Cửu Châu, Côn Luân lợi hại còn có thể hiểu được, dù sao cũng có nguyên nhân đặc biệt.

Nhưng vì sao một tổ chức người du hành dân gian cũng có thể lợi hại như thế?

Trong lòng hắn đắng chát, nếu như hắn có tiền giống Trương Thừa Trạch, chức chắn cũng sẽ tìm đám người này, nhưng hắn không trả được năm triệu, cũng không thể thế chấp nhà chứ?

Tâm trạng bây giờ của hắn giống một người mắc bệnh ung thư, biết thời gian của mình không còn nhiều, cho nên không muốn lãng phí hết tiền, như thế cho dù hắn có chết ở thế giới trong, vợ con cũng còn có thể tiếp tục sống sót.

Nhìn từ mặt này, Tần Thư Lễ rất có tinh thần trách nhiệm với gia đình, khác hẳn với tên nghiện cờ bạc vô trách nhiệm Khánh Quốc Trung.

Tần Thư Lễ cầm điện thoại, do dự một chút mới hỏi:

“Tổng giám đốc Trương, họ có cho trả giá không?”

Trương Thừa Trạch nói:

“Việc này thì không được, họ nói ông chủ của họ không ham tiền, nhờ che chở quá nhiều người du hành cũng dễ xảy ra vấn đề, cho nên không có ý định tham gia vào việc nguy hiểm đó. Nếu không thế này đi, ta cho ngươi số điện thoại, tự ngươi đàm phán.”

“Được rồi, cảm ơn!”

Tần Thư Lễ nói.

Trương Thừa Trạch gửi một tin nhắn tới, Tần Thư Lễ còn chưa nghĩ ra có nên gọi hay không, nhưng cứ lưu lại trước đã.

Chỉ là lúc lưu người liên hệ, vậy mà điện thoại lại nhắc nhở số này đã tồn tại!

Tần Thư Lễ ngây ra, mình lại có số điện thoại của đối phương ư? Đây là ai?

Hắn thử tìm kiếm...

CMN đây không phải là số điện thoại của La Vạn Nhai sao?!

Hóa ra đây là công việc của La Vạn Nhai, khó trách đối phương hờ hững lạnh lẽo với mình, hóa ra tiêu chuẩn để đối phương che chở một người là năm triệu một tuần.

Mình chỉ đưa chút rượu thuốc lá hoa quả, đối phương không để ý đến mình cũng rất bình thường.

Nhưng việc phát hiện tổ chức người du hành lợi hại nhất Lạc Thành chính là của La Vạn Nhai cũng không tính một tin tức tốt với Tần Thư Lễ.

Hắn không biết Khánh Trần đã thông báo cái gì cho La Vạn Nhai, cũng không biết Khánh Trần chính là ông chủ của tổ chức này, cho nên nhìn từ góc độ của hắn, La Vạn Nhai nhất định sẽ không vô duyên vô cớ giúp hắn, dù sao cũng không quen biết nhau.

Cho nên Tần Thư Lễ đang nghĩ, nhất định lúc trước La Vạn Nhai nể mặt cùng ở một khu nhà nên mới thuận miệng qua loa vài câu với hắn thôi.

Điều này cũng không trách Tần Thư Lễ, khi không biết một vài tin tức, người bình thường đều sẽ nghĩ như thế cả.

“Xong rồi.”

Tần Thư Lễ cảm thán với Trương Uyển Phương:

“Lần này rốt cuộc chúng ta đã hiểu vì sao La Vạn Nhai lại hờ hững lạnh lẽo với ta rồi, hóa ra họ thu phí đắt như vậy. Xem ra chỉ có thể nghĩ cách khác thôi, chúng ta không nhờ nổi tổ chức người du hành tốt nhất Lạc Thành, phải xem có thể tìm được chỗ nào kém hơn không rồi.”