Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1117: Anh Em Họ 2




“Cũng có thể nói là quen biết nhau, Bạch Trú rất quan tâm tới chúng ta, trước đó khi Hội Tam Điểm gặp nguy hiểm ở thế giới trong, chính Bạch Trú đã giúp chúng ta thoát hiểm.”

Nam Cung Nguyên Ngữ giải thích:

“Hiện giờ quan hệ giữa Hội Tam Điểm và Bạch Trú rất tốt.”

Trước đó Quách Hổ Thiền dẫn theo Chung Tế, giả vờ lạc đường ở vùng cấm kỵ số 002, định thua mua lòng người.

Kết quả là tên đầu trọc này diễn đủ trò, cuối cùng để Khánh Trần nhận được lòng cảm kích từ Hội Tam Điểm.

“Người mới nói chuyện trên trời dưới biển với ngươi khi nãy tên là gì?”

Tôn Sở Từ tò mò hỏi.

“Chuyện này thì có gì bí mật đâu, tên hắn là Khánh Trần, có thể coi là nhân vật quan trọng nhất của Bạch Trú, rất nhiều chuyện đều do hắn quyết định.”

Nam Cung Nguyên Ngữ trả lời.

Nói xong, hắn nhận ra người anh họ này của mình đang ngẩn người:

“Sao vậy, ngươi quen hắn thật hả?”

Tôn Sở Từ và mấy người Đoàn Tử nhìn nhau, chẳng lẽ đúng là nhân vật lớn đó sao?!

Trước đó họ từng thảo luận liệu Bạch Trú có thể so sách với Ma Trận ở thành phố Hải hay Lá Đỏ của Thủ Đô hay không, hiện giờ xem ra hiểu biết của họ với Bạch Trú còn quá nông cạn.

Cho dù năng lực kiếm tiền và sức ảnh hưởng của Ma Trận lớn hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là ở trong một thành phố, vị Hacker của họ không dám lộ mặt ở thế giới trong.

Đối với những nhân vật quyền thế thực sự thì Hacker là cái thá gì chứ?

Nhưng Khánh Trần thì khác, hắn là người cầm nắm giữ quyền lực của Liên Bang, có được quyền chấp pháp.

Tôn Sở Từ nhớ lại chuyện xảy ra trong quán thịt nướng đêm hôm đó, rất khó để có thể tưởng tượng thiếu niên được cả chục người bảo vệ xung quanh kia lại là một người du hành thời gian giống hắn.

Tại sao cuộc sống của đối phương tốt đẹp như vậy mà hắn vẫn tới vùng hoang dã, vất vả dùng tính mạng để kiếm tiền.

Có lẽ đây chính là sự chênh lệch giữa người với người.

“Ừm.”

Sắc mặt Tôn Sở Từ khá phức tạp, gật đầu:

“Ngươi có biết rằng thân phận của hắn ở thế giới trong là nhân vật lớn của tập đoàn, đứng đầu tổ 7 phòng 1 của cơ quan tình báo Liên Bang PCA, trở thành giám sát trẻ tuổi nhất, có người còn nói hắn sẽ trở thành cục trưởng cơ quan tình báo Liên Bang PCA trẻ nhất trong lịch sử, là nhân vật nổi danh ở trong thành phố số 10 đó.”

Nói tới đây, Tôn Sở Từ nhìn về phía Nam Cung Nguyên Ngữ nhưng phát hiện ra đối phương không hề thấy kinh ngạc:

“Ngươi cũng biết chuyện này à?”

Nam Cung Nguyên Ngữ lắc đầu:

“Cho dù ta không biết nhưng ta cũng không cảm thấy bất ngờ. Anh họ, ngươi vẫn chưa hiểu rõ tổ chức Bạch Trú rồi, hiện giờ cho dù có người nói với ta rằng có gia chủ một tập đoàn nào đó là thành viên của Bạch Trú thì ta cũng không hề cảm thấy quá bất ngờ đâu. Ý của ta là thường ngày bọn hắn đã mang tới quá nhiều bất ngờ cho người khác, khiến mọi người chai sạn rồi.”

Hiện giờ ngày ngày đám người Nam Cung Nguyên Ngữ đều sẽ tới biệt thự của La Vạn Nhai, mọi người cùng tu hành với nhau. Trong khoảng thời gian nửa tháng này, thực lực trung bình của thành viên Hội Tam Điểm đã đạt tới cấp E.

Nếu như không phải nhớ đến việc khi ở thế giới trong bọn hắn còn phải nghe theo lệnh từ Ảnh tử của thành phố Khánh, rất có thể họ đã trở thành người một nhà.

Ngày ngày khi tu hành, bọn hắn đều phải đối mặt với mâu thuẫn trong lòng: Bạch Trú đối xử với bọn hắn tốt như vậy, thế nhưng bọn hắn không thể gia nhập vào Bạch Trú..

Tôn Sở Từ thử dò xét:

“Ta có thể đi theo các ngươi gặp người của Bạch Trú không?”

Nam Cung Nguyên Ngữ lắc đầu:

“Chuyện này không thích hợp lắm, ở đó chúng ta cũng chỉ là khách ăn nhờ ở đậu mà thôi.”

Tôn Sở Từ gật đầu:

“Thôi vậy.”

Hắn nhìn mấy người Đoàn Tử, nói thật bọn hắn chưa từng nghĩ tới việc bản thân có liên quan gì Bạch Trú cả, nhưng xem tình hình hiện giờ thì Tôn Sở Từ càng quyết tâm ôm chặt bắp đùi của đối phương hơn.

Trước đây hắn lo đối phương là nhân vật lớn của tập đoàn, coi mạng người như cỏ rác, bọn hắn đi theo những nhân vật lớn như vậy rất dễ trở thành pháo hôi.

Nhưng hiện giờ thì khác, danh tiếng của Bạch Trú rất tốt, hơn nữa còn tham gia vào hành động đối đầu với Jindai và Kashima, quả thực là tốt đẹp hơn Long Hồ công xã cả trăm lần.

Tôn Sở Từ cảm thấy tốt hơn trăm lần còn là nói giảm nói tránh rồi.

Nhưng hiện giờ chắc hẳn Khánh Trần vẫn chưa biết mình đã phát hiện thân phận người du hành thời gian nhỉ.

Đúng lúc này Nam Cung Nguyên Ngữ nói:

“Anh họ, anh nhận được tin tức của Côn Luân chưa, tin tức liên quan tới hội nghị liên hiệp người du hành thời gian diễn ra vào cuối tuần đó.”

“Nhận được rồi, ngươi định tham gia hả?”

Tôn Sở Từ gật đầu.

“Bên phía Hội Tam Điểm vẫn chưa xác định.”