Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1116: Anh Em Họ 1




Từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn có một sự tò mò kỳ lạ với thiếu niên kia, thỉnh thoảng còn nghĩ trước kia đối phương ở ngục giam số 18 giả vờ rất giỏi...

Nhưng vào lúc này, phó đạo diễn đoàn làm phim chạy đến bên cạnh xe bảo mẫu, khách khí nói:

“Jindai Sorane lão sư, tiếp theo có suất diễn của ngài, ta sẽ sắp xếp thợ trang điểm trang điểm lại cho ngài, ngài vẫn phải vất vả diễn tập với bạn diễn nam một chút.”

Jindai Sorane nhìn phó đạo diễn, áy náy nói:

“Có thể cho ta một chút thời gian không, ta gặp phải một số chuyện, tâm trạng khá phức tạp, cần điều chỉnh một chút.”

Phó đạo diễn sửng sốt:

“Được rồi, không có vấn đề.”

Kỹ năng diễn xuất của nữ diễn viên này rất tốt, cũng nắm chắc các chi tiết, chưa bao giờ tỏ ra kênh kiệu, cho nên đoàn làm phim thỏa mãn một chút yêu cầu của đối phương cũng không sao cả.

...

Đếm ngược 15 ngày.

Chuyến tàu cao tốc từ sân bay Hồng Kiều của Hải Thành đã đến ga G1938 của Lạc Thành.

Chuyến tàu này xuất phát từ Hải Thành, đi qua Trịnh Thành, xem như một trong những con đường chính nối giữa Trịnh Thành và Lạc Thành.

Tôn Sở Từ dẫn đám người Đoàn Tử xuống tàu, ai nấy đều đang thảo luận xem tối nay nên ăn gì, Đoàn Tử lanh lợi nói:

“Nghe nói nếu ăn khuya ở Lạc Thành thì nhất định phải đến đường Thiên Phủ ăn, ở đó vừa rẻ vừa ngon, là nơi mà người địa phương Lạc Thành thường xuyên đến.”

“Còn có cửa hàng bánh bao Ông Ký, súp cay Quốc Cường Hồ, canh thịt dê Thiết Tạ, cháo gà Vĩ Gia...”

Tôn Sở Từ cười nói:

“Biểu đệ Nam Cung Nguyên Ngữ của ta là người Lạc Thành, bây giờ hắn đang chờ chúng ta ở bên ngoài, đến lúc đó hắn dẫn chúng ta đi ăn, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót.”

Nói đến đây, hắn đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc ở phía trước

Đoàn Tử hiếu kỳ nói:

“Làm sao thế, nhìn thấy người nào à? Không phải là học tỷ Hàn Vân cũng tới Lạc Thành chứ, học trưởng còn nhìn chằm chằm.”

Tôn Sở Từ lắc đầu nghi ngờ nói:

“Ta cảm thấy rất quen...”

Khoan đã.

Đúng là hắn đã nhìn thấy bóng lưng kia ở một cửa hàng nào đó trong khu thứ năm thành phố số 10 thế giới trong, lúc đối phương dẫn mười mấy cấp dưới rời đi đã để lại ký ức khắc sâu cho Tôn Sở Từ, cho nên hắn mới nhạy cảm với bóng lưng này như vậy.

“Nhanh, đi nhanh lên.”

Tôn Sở Từ lo lắng đi về phía trước, mặc dù nhân vật lớn Khánh thị kia nói mình là người thế giới trong, nhưng hắn luôn cảm thấy mình không nhìn nhầm.

Đám người Đoàn Tử kéo va li đi đằng sau Tôn Sở Từ, chỉ là bóng lưng phía trước đi quá nhanh, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.

Tôn Sở Từ thất vọng mất mát dừng lại:

“Được rồi, cũng có thể là là ta nhìn lầm đi.”

Nhưng mà khi bảy người ra khỏi ga, hắn lại ngạc nhiên nhìn thấy biểu đệ Nam Cung Nguyên Ngữ của mình đứng ở cửa ga, mà người đứng bên cạnh biểu đệ không phải là người họ sùng bái kính trọng ở thế giới trong sao.

Nhìn từ xa, sau khi thiếu niên kia tùy ý nói mấy câu với Nam Cung Nguyên Ngữ xong liền lên ghế sau một chiếc Maybach.

Phía sau chiếc Maybach này còn có một chiếc Maybach giống như đúc.

Hai chiếc siêu xe xuất hiện cùng lúc cực kì có khí thế.

Hai chiếc xe nghênh ngang rời đi, Nam Cung Nguyên Ngữ cũng nhìn thấy Tôn Sở Từ, hắn hưng phấn hô to:

“Biểu ca, cuối cùng ngươi cũng đến Lạc Thành rồi!”

….

Nam Cung Nguyên Ngữ thường xuyên tới thành phố Trịnh, lần nào tới đó hắn cũng ở lại trong nhà Tôn Sở Từ, có thể nói hai người là một cặp anh em họ có mối quan hệ thân thiết.

Trước đó hắn có mời Tôn Sở Từ tới thành phố Lạc chơi, nhưng bởi vì việc học cho nên chưa thể thực hiện được.

Hắn biết anh họ đã trở thành người du hành thời gian ở thành phố Trịnh, còn có tiểu đội của riêng mình, vậy nên hắn muốn biết tình hình bên phía thành phố Trịnh.

Nam Cung Nguyên Ngữ cười nói:

“Chút nữa sẽ dẫn các ngươi tới quán mì ở khu phố cổ thành phố Lạc, nếm thử món ăn đặc sản ở nơi này, buổi đêm sẽ dẫn các ngươi đi ăn khuya.”

Nhưng hiện giờ Tôn Sở Từ không quan tâm tới mấy chuyện ăn uống, hắn hỏi thẳng:

“Người mới nói chuyện với ngươi khi nãy là…”

Hắn nhớ tới bóng lưng tràn ngập khí thế của người khi nãy, đột nhiên cảm thấy hình như mình có biết nhân vật lớn này.

Trước đó khi đối phương một thân một mình ra khỏi trạm, Tôn Sở Từ chưa dám khẳng định, dù sao người này có khác biệt rất lớn với vị mà hắn nhìn thấy ở thế giới trong.

Nhưng hiện giờ khi đối mặt, Nam Cung Nguyên Ngữ ngẩn ra:

“Sao vậy, hai người quen nhau hả? Đó là một thành viên quan trọng của Bạch Trú, hình như mới trở về từ đâu đó.”

Tôn Sở Từ chần chừ vài giây mới đáp:

“Hội Tam Điểm của các ngươi rất thân với Bạch Trú hả, hình như gần đây tổ chức này rất thường xuyên được người khác nhắc tới.”