Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1115: Nhóm Chat Sôi Động




Băng Nhãn cũng không trả lời.

Lúc này Khánh Trần còn đang đốc xúc thuyền viên câu cá ngừ trên tàu hàng, điện thoại không có tín hiệu.

Zard gửi một tin nhắn thoại nghẹn ngào vào trong nhóm:

“Thành viên Bạch Trú mà ta sùng bái lại chết ở nơi tha hương, ta muốn đến châu Âu mang thi thể của hắn về, giúp hắn an táng...”

Huyễn Vũ đột nhiên nói:

“Ngươi có thể đừng diễn nhiều như vậy không.”

Zard:

“Được rồi.”

Thật ra Huyễn Vũ cho rằng chuyện này có chút vấn đề theo bản năng.

Bởi vì hắn đã mua được tin tức đáng tin hơn ở trên web đen, nghe nói trên tàu Quang Mang Tứ Xạ có mấy chục vết đạn súng ngắm.

Có rất nhiều người ở châu Âu nhìn thấy vũ khí nóng nhưng không hề quan tâm quá nhiều, có điều Huyễn Vũ đã đánh với Bạch Trú nhiều lần, cho nên biết rất rõ lúc ấy ông chủ Bạch Trú cũng có ở hiện trường.

Nếu như chỉ có Khánh Trần, vậy có thể tin được Cabris giết chết Khánh Trần.

Nhưng nếu như ông chủ Bạch Trú cũng ở đó, dựa vào cái gì mà một tên cấp C như Cabris có thể giết đối phương?!

Phải biết, Trương Tam dưới tay hắn cũng là cao thủ cấp C, lúc trước dẫn theo hơn một trăm người đuổi giết đối phương hơn mười con phố, kết quả là cả đội của hắn bị diệt.

Ngươi nói loại người như ông chủ Bạch Trú sẽ bị tên tép riu Cabris giết chết sao? ĐM đang nói đùa hả.

Tục ngữ nói người hiểu rõ ngươi nhất có lẽ chính là kẻ địch của ngươi.

Câu nói này không hề sai với Huyễn Vũ, bây giờ rất nhiều người đều tin Khánh Trần đã chết, chỉ có Huyễn Vũ không tin.

Cho nên, Huyễn Vũ cảm thấy một điều rất quan trọng là ông chủ Bạch Trú và Khánh Trần gặp phải Cabris không thể chết được, như vậy họ đã đi đâu?

Việc này sẽ gây ra ảnh hưởng như thế nào?

Hắn cảm thấy việc này cũng không đơn giản.

Với năng lực gây chuyện của Bạch Trú, lúc này có người nói cho Huyễn Vũ thật ra cuộc chiến ở châu Âu đại hỗn chiến chính là Bạch Trú làm ra.

Hắn cũng tin.

Sấm Vương đột nhiên nói:

“Ta cảm thấy người du hành ở những nơi khác đều khá đoàn kết, trên cả Bắc Mỹ ngoại trừ hai tổ chức người du hành lớn ra thì có rất ít “tán nhân”. Nhưng trong nước chúng ta lại khác, nếu có một ngày người Bắc Mỹ đánh tới, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tĩnh Sơn trong nhóm bỗng nhiên nói:

“Côn Luân sẽ tổ chức thành lập hội liên hiệp người du hành, địa điểm ở Trịnh Thành, thời gian tổ chức sẽ diễn ra ngay gần đây thôi, Côn Luân sẽ gửi thư mời cho tất cả người du hành gia nhập hệ thống nhóm chat, hoan nghênh mọi người nhiệt tình đăng ký tham gia.”

Tất cả thấy tin nhắn này đều ngây ra, đây là Cửu Châu và Côn Luân đã giao dịch với nhau, Cửu Châu đồng ý cùng hưởng nhóm chat này với Côn Luân sao?

Hình như Côn Luân cũng ý thức được một vấn đề, cho dù họ có đặt người du hành vào Côn Luân hay không, ít nhất cũng phải tổ chức một nơi dành cho người du hành trước mới được.

Nếu không, người du hành trong nước sẽ không thể đoàn kết.

Trong một trường quay nào đó, Jindai Sorane đang ngồi nghỉ trong xe bảo mẫu của mình.

Chỉ là trợ lý của nàng chợt phát hiện, nữ minh tinh ‘trở về” từ nước ngoài này đã ngồi yên ở đây nửa ngày rồi.

“Sao vậy?”

Trợ lý hiếu kỳ hỏi.

Bởi vì Jindai Sorane rất hiền hoà, cho nên quan hệ của các nhân viên với nàng rất tốt, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ tỏ ra kênh kiệu, chưa bao giờ sai sử trợ lý như nô lệ, cũng không tranh giành thứ hạng, nghệ sĩ kiểu này rất hiếm có trong nước.

Jindai Sorane nhìn nhóm chat của Hà Tiểu Tiểu, nhìn lịch sử trò chuyện trước đó của những người kia, nàng bỗng nhiên hiểu được hóa ra Băng Nhãn trong nhóm chính là Khánh Trần!?

Cứ như vậy, trước đó mình hỏi thăm tin tức về Khánh Trần, có phải đối phương đều nhìn thấy rồi không?!

Khuôn mặt Jindai Sorane đỏ bừng, lần nàng cảm thấy lúng túng gần đây nhất chính là lúc nàng ý thức được có lẽ Khánh Trần cũng là người du hành.

Nàng đột nhiên cảm thấy sau khi mình gặp thiếu niên kia, hình như không phải xấu hổ thì cũng là sắp rơi vào trường hợp xấu hổ.

Nhưng may mà không còn ai khác biết.

Chỉ là, điều Jindai Sorane quan tâm nhất lúc này không phải mình xấu hổ, mà là Khánh Trần còn sống hay không.

Nàng đang nghĩ, một người còn không thể chết trong ngục giam số 18 lại có thể dễ dàng chết ở thế giới ngoài như vậy sao?

Nàng không tin, nhưng nàng không có cách nào xác định.

Thật ra Jindai Sorane chỉ mới gặp Khánh Trần vài lần, mọi người đều không coi hôn ước là thật.

Dù sao một người giả chết, một người là công chúa tập đoàn Jindai đang lẩn trốn, thân phận đều ở sai chỗ, hôn ước trước đó cũng không còn tồn tại nữa.

Nhưng cũng không biết tại sao, Jindai Sorane vẫn sẽ chú ý đến tin tức của thiếu niên kia, muốn xem đối phương có sống tốt không, muốn xem gần đây đối phương đang làm gì.