Lão John tức giận nói:
“Khi ta ra biển săn cua, ngươi còn đang ở trong trường học, bị người khác bắt nạt như con đó. Cút đi, tránh xa lồng dò đường của ta một chút, đừng mang vận đen của các ngươi tới cho ta!”
Người trung niên da trắng kia tập trung quan sát thuyền Bắc Cực vài giây, sau đó phất tay ra hiệu với người phía sau, ra hiệu cho người cầm lái rời khỏi đây.
Thuyền Trường Vĩ chưa đi xa thì người đàn ông trung niên kia đã nói với tên thủy thủ đứng sau:
“Chú ý! Thuyền Bắc Cực tìm được bãi cua rồi!”
Một tên thủy thủ thắc mắc:
“Lồng cua của họ rỗng tuếch mà.”
Người đàn ông trung niên kia cười lạnh:
“Ngươi không nhận ra chiếc lồng cua kia được treo ở giữa boong thuyền hay sao? Điều đó chứng tỏ nó mới được dỡ cua hoàng đế. Ngoài ra, chẳng lẽ ngươi không nhận ra lão John căng thẳng tới mức nào hả, hắn đứng trên boong tàu không nhúc nhích. Nếu như là trước đây thì hắn sớm đã nhảy dựng lên đuổi ta đi rồi! Dùng vô tuyến điệu nói cho Fern và Craig, bên dưới thuyền Bắc Cực chắc chắn có bãi cua!”
….
Trên thuyền Bắc Cực, chờ thuyền Trường Vĩ rời đi, lão John cao hứng chỉ huy thuyền viên kéo toàn bộ lồng dò đường còn lại lên.
Lồng thứ 2, 113 con.
Lồng thứ 3, 119 con.
Lồng thứ 4, 127 con.
Không có lồng nào thất bại cả.
Lão John vui vẻ nói:
“Chúng ta hạ 80 lồng bắt cua ở chỗ này, mỗi cái cách nhau 400m Anh!”
Đến giờ hắn vẫn chưa ý thức được chuyện kỹ thuật diễn xuất vụng về của mình không thể lừa được thuyền trưởng thuyền Trường Vĩ, thuyền Hổ Kình và thuyền Alps cũng đang trên đường chạy tới đây.
Khánh Trần thì thầm hỏi Ương Ương:
“Bầy cua bên dưới còn nhiều không?”
Ương Ương âm thầm cảm nhận, muốn báo ra một con số chuẩn xác giống như Khánh Trần, như vậy thì sẽ rất ngầu.
Chỉ là nàng đếm hồi lâu cũng không thể đưa ra con số chính xác, vậy nên đáp cụt lủn:
“Rất nhiều.”
Khánh Trần:
“Đáp án này cũng cần suy nghĩ lâu như vậy sao?”
Ương Ương bình tĩnh nói:
“Ta cảm thấy hơi mệt.”
Khánh Trần cũng không nói tiếp chủ đề này nữa, hắn quay đầu sang nhìn lão John:
“Chúng ta thả toàn bộ lồng bắt cua xuống thôi nào, ta thấy thuyền Trường Vĩ sẽ không dễ dàng rời đi đâu. Nhỡ đâu bọn hắn lại chơi mấy trò đùa ác, e là sẽ ảnh hưởng tới thu hoạch của thuyền Bắc Cực.”
Lão John định phản đối nhưng hắn nhận ra được điểm khác thường của Khánh Trần và Ương Ương, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn hỏi:
“Ngươi cảm thấy khi nãy ta không lừa được họ hả?”
Khánh Trần nghiêm túc nói:
“Ngươi thể hiện mình đang diễn xuất quá rõ ràng, ngôn ngữ tay chân cứng ngắn, ngôn từ miêu tả không đủ phong phú.”
Lão John ngẩn người, sao lại bình luận mình như vậy chứ, nói như ngươi là diễn viên chuyên nghiệp vậy.
Hắn còn chưa đưa ra quyết định thì Khánh Trần đã cầm điện thoại trên boong thuyền lên, nói với Trương Kiệm:
“Trương Kiệm, đi một vòng 15 hải lý, chúng ta sẽ hạ tất cả lồng cua ở chỗ này!”
Trương Kiệm ngẩn ra vài giây, hỏi:
“Lão John bảo sao?”
Lão John đứng cạnh im lặng hồi lâu mới đáp:
“Làm theo lời hắn nói.”
Sau khi cúp điện thoại, lão John nhìn Khánh Trần thật cẩn thận. Không biết từ bao giờ, tên thủy thủ gà mờ bị mọi người ở bến cảng cười nhạo này đã trở thành trung tâm của thuyền Bắc Cực.
Thuyền Bắc Cực từ từ tiến tới.
Trong tình hình bình thường, người săn cua sẽ thả lưới rộng, ném 30 cái lồng bắt cua ở chỗ này, sau đó rời đi vài hải lý, lại thả 30 cái lồng xuống, dù sao số lượng cua hoàng đế ở một địa điểm cũng chỉ có hạn.
Sau khi hạ hết lồng cua thì đi dạo xung quanh một lúc, tám tiếng sau quay trở về nhấc lồng cua lên.
Nhưng hiện giờ thì khác, biết rõ ở bên dưới là bãi cua vàng rồi, bọn hắn chỉ cần hạ hết lồng cua xuống dưới, không đi đâu nữa!
Kế hoạch của Khánh Trần rất đơn giản, hắn cảm thấy thuyền Trường Vĩ chắc chắn sẽ quay trở lại, vậy nên họ phải trông coi ở chỗ này!
Đây là bãi cua vàng của bọn hắn!
Ban đêm, trên thuyền Bắc Cực đèn đuốc sáng choang, tất cả mọi người ngồi trong khoang thuyền, chờ đủ thời gian sẽ kéo tất cả lồng cua lên, kiểm tra thu hoạch lần này thế nào.
Chỉ có Khánh Trần và Ương Ương vẫn đứng ở trên boong thuyền, mặc cho thân thuyền lắc lư như nào thì vẫn vững chãi.
Thuyền Bắc Cực đã hạ neo, Trương Kiệm tranh thủ cơ hội hiếm có này, ngồi trong khoang thuyền ăn một ít.
Hắn lẳng lặng nhìn bóng lưng thiếu nam thiếu nữ đứng trên boong thuyền, cho tới bây giờ hắn mới nhận ra hai người này…có vấn đề.
Tranh thủ lúc ăn cơm, lão John lén nói cho hắn rất nhiều chuyện, kết quả chính là ánh mắt Trương Kiệm nhìn hai người đã hoàn toàn thay đổi.
Có ai ngờ rằng hai thủy thủ gà mờ mới bị người khác cười nhạo suốt hai ngày ở bến cảng lại dẫn theo bọn hắn tìm được bãi cua vàng cơ chứ?!
Hơn nữa lão John nói Khánh Trần chỉ dùng một tay đã giữ được lồng cua đang rơi xuống, chuyện này quá mức khó tin, đến giờ Trương Kiệm vẫn đang nửa tin nửa ngờ.