Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1053: Cua Vàng 6




Nhưng khi hắn đang nhìn theo bóng lưng của hai người, Khánh Trần đột ngột quay đầu lại:

“Tới đây.”

Trương Kiệm buông đĩa thức ăn trên tay xuống, đi ra boong thuyền, quan sát xung quanh:

“Không nhìn thấy hải đăng trên thuyền mà, John, trên ra đa có tín hiệu gì không?”

Lão John trả lời:

“Không có gì.”

Khánh Trần nói:

“Vậy chắc hẳn đối phương đã tắt đèn và ra đa, sau đó mới áp sát, đối phương không có mục đích tốt đẹp gì đâu.”

Trương Kiệm cảm thấy căng thẳng.

Sau đó hắn trơ mắt nhìn Khánh Trần cởi bỏ bộ quần áo lao động nặng nề trên người xuống, giữa boong thuyền gió lạnh thổi vù vù, Khánh Trần chỉ mặc một chiếc quần đùi bơi.

“Ngươi…ngươi định làm gì vậy?”

Trương Kiệm ngẩn ngơ tại chỗ, đối phương đã mặc đồ bơi ở bên trong từ trước rồi sao?!

Ngay sau đó, Khánh Trần nhảy vào dòng nước lạnh như băng, không hề mặc đồ lặn, không đeo bình oxy, một thân một mình nhảy xuống dưới biển.

Ngay lúc này, Trương Kiệm tưởng rằng mình đang được xem phim Vua biển cả (Aquaman) của DC.

Trương Kiệm nhìn sang phía Ương Ương, lắp bắp:

“Hắn…hắn!”

Trong bóng đêm, Ương Ương cười đáp:

“Yên tâm đi, hắn không sao đâu.”

….

Nhiệt độ trên biển Baelen hiện tại đã xuống đến âm 14 độ, nhiệt độ nước gần như đã xuống đến 0 độ.

Trong đêm tối tĩnh lặng, sóng nước cuồn cuộn nặng nề như thuỷ ngân mang đến cảm giác trầm trọng mà đè ép.

Neo của tàu Bắc Cực được thả xuống, thân thuyền trên biển quay cuồng lay động, cả một vùng biển chỉ còn lại duy nhất một ánh đèn lẻ loi chiếu sáng một mảnh biển nho nhỏ.

Tựa như một kẻ lang thang cô độc cuối cùng trên thế giới vậy.

Xung quanh nó lấp lánh hàng ngàn vì sao, trong đêm tối mặt sông đẹp như một dải lụa vàng.

Có người lại nhảy vào sóng nước điên cuồng ấy.

Trong loại tình huống này mà lại cứ thế nhảy vào trong nước biển lạnh băng, hành vi này không khác nào tự sát.

Trương Kiệm chỉ đứng nhìn cũng cảm thấy giống như cơ thể của bản thân đang ngâm trong nước đá, nhịn không được rùng mình một cái, hắn nhìn về phía Ương Ương, trong tiếng gió biển dữ dội tức giận gào lên: “Trong loại thời tiết quái quỷ này mà nhảy vào biển, hắn sẽ không sao chứ?”

Cô gái đứng dưới ánh đèn thuyền kéo xuống mũ trùm đầu, để mặc gió biển thổi bay vài sợi tóc dài, chỉ nhẹ cười rồi đáp:

“Không sao, hắn đi giúp tàu Bắc Cực giải quyết một vài phiền phức nhỏ mà thôi.”

Trương Kiệm nghi ngờ hỏi:

“Tàu Alpes, Tàu Trường Vĩ, Tàu Hổ Kình đến thật rồi sao? Các người đang nói đùa đúng không, sao bọn ta không nhìn thấy cái gì cả, trên rada cũng không xuất hiện gì cả mà.”

Ương Ương cười không nói nàng chỉ nhìn chằm chằm mặt biển, như bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy xuống giúp đỡ vậy.

Lúc này Trương Kiệm đã chờ nửa ngày trời mà vẫn chưa thấy Khánh Trần ngoi lên mặt nước để thở.

Phải biết, khi một người bình thường ở dưới loại thời tiết này mà nhảy xuống biển, chỉ cần một vài động tác thôi đã tiêu hao hết một lượng lớn dưỡng khí rồi.

Vậy mà Khánh Trần lại giống như một vị vua của biển cả vậy, sau khi tiến vào thì không còn tin tức gì nữa.

Trương Kiệm im lặng nhìn về phía Ương Ương thầm nghĩ Khánh Trần và cô gái này đến đây chả nhẽ là vì lừa bảo hiểm.

Hoặc là có lẽ trước khi lên thuyền hai người này đã mua một lượng lớn bảo hiểm các loại, sau khi trở về thì nói với công ty bảo hiểm rằng Khánh Trần ở trên biển gặp chuyện ngoài ý muốn bỏ mình?

Mấy năm trước thật ra cũng có một thuyền viên cùng đường làm ra một chuyện như vậy, sau này mấy công ty bảo hiểm này nói thế nào cũng không muốn bán bảo hiểm cho thuỷ thủ trên thuyền nữa.

Thậm chí có bảo hiểm còn ghi rõ ràng điều khoản, thuỷ thủ trên thuyền xảy ra chuyện ngoài ý muốn bỏ mình thuộc vào loại thiên tai….

Ở một bên khác trên vùng biển bao la tăm tối, tàu Trường Vĩ, tàu Hổ Kình, tàu Alpes từ trước đó đã sớm tắt hết động đèn, đóng luôn cả rada trên thuyền, lúc sắp đến gần tàu Bắc Cực thậm chí còn tắt luôn động cơ.

“Trên biển Baelen chỉ cho phép kẻ mạnh tồn tại, kẻ yếu có thể ở trên bờ thưởng thức cua hoàng đế nhưng không thể đến nơi này tranh giành vận may với bọn ta.”

Thuyền trưởng tàu Hổ Kình đăm chiêu nhìn về phía mặt biển tối tăm.

Trên mỗi chiến thuyền bắt cua, các thuỷ thủ kinh nghiệm phong phú đã trang bị đầy đủ đồ lặn, bên cạnh các đồng bạn khác đang giúp đỡ kiểm tra lại bình dưỡng khí.

Thuyền trưởng tàu Hổ Kình đứng trên đầu thuyền, cười nói:

“Vận tốc gió chậm lại chỉ có 20 hải lý trên giờ vừa vặn có thể lặn xuống nước. Xuống đi, xuống chọc thủng ba mươi chiếc phao nổi của tàu Bắc Cực, khiến cũi bắt cua của chúng chìm trong đáy biển mãi mãi.”

Dứt lời, tức khắc ba gã thuỷ thủ xoay người nhảy xuống biển rộng, cả người linh hoạt tựa như loài báo biển.

Họ quẫy đạp màng lặn thật dài trên chân, rất nhanh sau đó đã bơi đến chỗ tàu Bắc Cực. Trên mặt biển tối tăm tàu Bắc Cực toả sáng giống như một ngọn hải đăng giúp họ xác định phương hướng.