Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1051: Cua Vàng 4




Nơi đó không phù hợp để quân đội tấn công trên quy mô lớn, hơn nữa khu 065 có một quy tắc đã biết: Giao dịch thành công không thể không giữ lời.

Sau khi giao dịch ở chỗ này, tất cả những kẻ lật lọng, giở trò đen ăn đen đều đã chết vì vi phạm quy tắc.

Vậy nên ở bên ngoài vùng cấm kỵ số 065 đã xuất hiện một trấn nhỏ, rất nhiều người hoang dã, người Liên Bang tiến hành giao dịch ở chỗ này, giao ước sau khi giao dịch xong sẽ rời đi từ hai hướng đông, tây, tránh trường hợp đen ăn đen.

Không thể thừa nhận, con người luôn luôn phát huy được điều kiện thiên nhiên.

Khánh Trần từng nhìn thấy trấn nhỏ bên ngoài vùng cấm kỵ số 065 kia xuất hiện trên hot search của Weibo, mọi người gọi nó là khách sạn Tân Long Môn của thế giới trong.

Cho dù giao dịch Khánh Mục ở đó rất an toàn, thế nhưng Khánh Trần cứ cảm thấy có điều bất thường.

Dù sao thì đó cũng thuộc vùng hoang dã, là vùng cấm kỵ, luôn luôn có nguy hiểm rình rập.

Sáu tiếng sau, lão John ngậm điếu thuốc, đứng ở trước cần cẩu, nói rất khó nghe:

“Khánh, ngươi ném móc câu, chúng ta kéo tám cái lồng dò đường trước đó lên!”

Trong phòng điều khiển, hai tay Trương Kiệm cầm chặt tay lái, lòng bàn tay ướt đẫm, không rõ là mồ hôi hay là nước biển.

Nếu lần này lồng dò đường không tìm được bầy cua, vậy đồng nghĩa với việc hắn phải đổi sang một địa điểm khác, tiêu tốn nhiều nhiên liệu hơn.

Khánh Trần bắt đầu móc lấy từng chiếc phao một.

Khi cần cầu kéo căng dây thừng, lão John lập tức nhận ra được sự khác thường:

“Có thu hoạch!”

Đây chính là trực giác của một thủy thủ già dặn kinh nghiệm, chỉ cần nhìn tốc độ kéo lồng cua của cần cẩu là biết trong lồng có cua hoàng đế hay không.

Đến đây thì lão John cũng cảm thấy căng thẳng, hắn nhìn về phía đầu cần cẩu, sợi dây thừng được kéo căng không ngừng lôi lồng cua lên.

Khi lồng cua xuất hiện trên mặt nước, lão John sững sờ tại chỗ.

Trong lồng chứa đầy cua hoàng đế, Nidup trợn trừng mắt lên nhìn, hắn dám thề rằng đời này hắn chưa từng thấy qua chiếc lồng nào bắt được nhiều cua hoàng đế như vậy cả.

Khánh Trần quay đầu lại nhìn sang phía lão John:

“Cần cẩu!”

Lão John vội vàng tỉnh táo trở lại, điều khiển cần cẩu treo lồng cua lên trên boong thuyền.

Khánh Trần cởi sợi dây thừng ở đáy lồng cua, vô số cua hoàng đế rơi xuống dưới.

“Mau đếm xem có bao nhiêu con?!”

Lão John không thể chờ đợi thêm nữa, hỏi.

Khánh Trần liếc mắt sang:

“132 con.”

Lão John ngẩn ngơ tại chỗ, hắn mặc bộ quần áo lao động cồng kềnh của mình, chạy tới chỗ chiếc điện thoại trên boong thuyền:

“Ông chủ, chúng ta tìm được bãi cua vàng rồi!”

Trong phòng điều khiển, Trương Kiệm ngẩn ra, bãi cua vàng?!

Đây là một danh từ rất cổ xưa.

Trong truyền thuyết, một lồng bắt được trên 120 con cua hoàng đế thì bãi cua đó mới xứng đáng được gọi là bãi cua vàng!

Lão John giận dữ hét lên vào trong bộ đàm:

“Ngươi phát tài rồi! Có nghe thấy không hả? Ngươi phát tài rồi!”

Nói xong, lão John chỉ huy thuyền viên ở trên thuyền:

“Mau cầm thước, kiểm tra xem có bao nhiêu cua non không đủ tiêu chuẩn!”

Khánh Trần vui vẻ cầm thước đo, đạt tiêu chuẩn thì ném vào kho hàng, không đạt tiêu chuẩn thì ném xuống biển, trong số 132 con cua hoàng đế chỉ có 6 con không đạt tiêu chuẩn mà thôi.

Đây mới đúng là bãi cua vàng!

Lúc này, ánh mắt của lão John nhìn Ương Ương đã hoàn toàn thay đổi, hiện giờ hắn dám khẳng định hai thiếu nam thiếu nữ tới từ Trung Quốc này chắc chắn biết sử dụng ma pháp trong truyền thuyết!

Chắc chắn đối phương nói chỗ này hợp mắt chỉ là lý do mà thôi, đối phương đã phát hiện ra ở dưới đáy biển của bãi cua, vậy nên mới chỉ dẫn thuyền săn cua đi tới đây.

Nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy được?!

Còn nữa, nếu như thiếu nữ này thần kỳ như vậy thì chắc chắn cảnh Khánh Trần dùng một tay giữ chặt sợi dây thừng đang tuột xuống cũng không phải là ảo giác!

Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt lão John nhìn Khánh Trần cũng đã thay đổi.

Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ gì thêm thì có một chiếc thuyền săn cua màu đen xen đỏ nhanh chóng lái về phía họ.

“Thuyền Trường Vĩ!”

Sắc mặt lão John lập tức trầm xuống:

“Không ổn, mau cho hết cua hoàng đế vào trong kho hàng, giả vờ không đánh bắt được gì cả.”

Đây là bãi cua vàng, bãi cua đánh bắt được 132 con một lồng, tuyệt đối không thể để thuyền săn cua khác biết được.

Nếu không thì chắc chắn thuyền Hổ Kình, thuyền Trường Vĩ, thuyền Alps sẽ tới đây chia cắt bãi cua này.

Khi thấy thuyền Trường Vĩ nhanh chóng tới gần, lão John cố tỏ vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì, đứng ở trên bông thuyền.

Khi còn cách hơn 10m, một người đàn ông trung niên da trắng nhìn lồng cua rỗng tuếch trên thuyền Bắc Cực, cười lớn:

“Lão John, chẳng lẽ năm nay thuyền Bắc Cực lại không có thu hoạch gì cả, chi bằng ngươi sang thuyền của ta đi, ta sẽ hạ thuyền tam bản xuống cho ngươi.”

---

Từ đây tới tối sẽ lên thêm 5 chương nữa ạ. Trong lúc chờ chương các bạn có thể ghé qua đọc MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH) nha!