Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1050: Cua Vàng 3




Chỉ thấy Nidup ngã xuống, ngồi phịch trên boong thuyền, Ương Ương thì đang đứng bên cạnh hắn.

Mới khi nãy, Khánh Trần giữ chặt sợi dây thừng trong chớp mắt khiến sợi dây thừng quấn chặt lấy mắt cá chân Nidup được nới lỏng ra vài phần.

Ương Ương nhân cơ hội này kéo Nidup ra, hai người ăn ý phối hợp với nhau, cứu mạng Nidup.

Nhưng tất cả những chuyện này đều bị sóng biển che giấu.

Lão John nhìn về phía Khánh Trần, đối phương không hề nắm sợi dây thừng, dường như mọi chuyện khi nãy đều là ảo giác.

“Chuyện gì vậy?”

Lão John hỏi.

Nidup dè dặt, sợ hãi trả lời:

“Ta cũng không biết nữa, vốn ta tưởng rằng mình sẽ bị rơi xuống biển, kết quả được cô gái này kéo ra ngoài.”

Trên thực tế thì khi cơn sóng thứ hai đánh tới, chính Nidup cũng không thể biết chuyện gì đã xảy ra.

Tất cả diễn ra quá nhanh, cơn sóng biển đã che kín tầm mắt của mọi người.

Lão John do dự nhìn Khánh Trần một cái, dù nước biển có sức đẩy thì một người bình thường không thể dùng một tay giữ chặt lồng bắt cua được, phải cần sức mạnh to lớn đến mức nào mới làm được việc đó chứ? Với sức mạnh đó, chỉ cần vung tay tát ai đó một cái là sẽ khiến đối phương chết tươi tại chỗ.

Lão John cũng không thể khẳng định Khánh Trần có giữ chặt dây thừng hay không, cũng có thể là do Ương Ương hành động quá nhanh.

Trong lòng hắn tràn đầy nghi ngờ.

Lão John quay đầu sang nhìn Nidup:

“Ngươi không muốn sống nữa hả?! Có biết là lúc trên thuyền săn cua tuyệt đối không được phép mất tập trung hay không? Ngươi nghĩ người bắt cua dễ kiếm tiền vậy hay sao?”

Săn cua là một trong những nghề nguy hiểm nhất trên toàn thế giới, gần bằng với làm lính đánh thuê ở Trung Đông.

Sự nguy hiểm của nó nằm ở chỗ nhiệt độ không khí quá thấp, thời gian làm việc rất dài, vào mùa đông sóng biển quá lớn.

Nhiệt độ không khí thấp sẽ khiến phản ứng của thuyền viên chậm chạp, thời gian làm việc dài sẽ khiến con người ta mệt mỏi, 20 tiếng liên tục không được ngủ, dù là game thủ hàng đầu thế giới cũng sẽ liên tục sai sót.

Dưới tình cảnh này, đối mặt với thời tiết khắc nghiệt nhất toàn thế giới, thủy thủ có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Trên bến cảng, hàng năm có rất nhiều thủy thủ bị tổn thương mà phải rời khỏi. Sau mùa săn cua, những người không chết nhưng thiếu tay mất chân thì cho dù kiếm được bao nhiêu tiền cũng không đủ bù đắp.

Lão John im lặng hồi lâu, sau đó hỏi Khánh Trần:

“Vì sao trước đó ngươi không cắt đứt dây thừng?”

Khánh Trần đáp:

“Trương Kiệm nói mất một cái lồng cua thì hắn phải bồi thường cho chủ thuê 1000 Euro. Trương Kiệm nghèo như vậy rồi, mất một lồng cua hắn sẽ rất đau lòng.”

Lão John lạnh lùng đáp:

“Trên biển Baelen, mất lồng cua là chuyện thường xuyên xảy ra. Có những khi bão tố xuất hiện ảnh hưởng tới thủy thủ ném móc câu, làm phao bị vỡ, một đêm mất năm sáu cái lồng cua cũng là chuyện bình thường. Đúng là lồng cua rất đắt giá, nhưng mạng người quan trọng hơn nhiều.”

Khánh Trần tươi cười đáp:

“Được rồi, ta biết rồi, lần sau chắc chắn ta sẽ cắt dây thừng trước tiên.”

Lão John cầm điện thoại trên boong tàu lên, nói:

“Thuyền trưởng, lái thuyền, chúng ta thay đổi địa điểm.”

Trương Kiệm hỏi:

“Khi nãy sóng biển quá lớn, các ngươi có sao không hả?”

Lão John trả lời:

“Không có chuyện gì.”

Quần áo lao động của mọi người đã ướt sũng nước biển, cho dù đây là bộ đồ chống nước đi nữa thì cũng khó lòng tránh khỏi việc nước biển tiến vào từ cổ áo.

Thế nhưng đối với những người săn cua thì chuyện này không thấm vào đâu cả.

….

Thuyền săn cua khởi hành, các thuyền viên ăn sandwich ở trong khoang thuyền.

Nidup vừa ăn vừa cảm thấy buồn ngủ díp mắt lại, cơ thể hắn đã sắp đạt tới cực hạn rồi.

Một việc khiến lão John cảm thấy bất ngờ đã xảy ra, sau khi hai người Khánh Trần và Ương Ương ăn hết chiếc sandwich với vẻ mặt đầy mệt mỏi thì họ lại chạy lên boong tàu, ngồi đó ngắm nhìn sóng biển cuộn trào.

Vào lúc này, lão John còn tưởng rằng chiếc sandwich chính là vật phẩm trong trò chơi, ăn hết là có thể giúp người săn sua đầy máu, hồi sinh.

“Ngươi thấy chuyến ra biển này liệu có gặp được bão tố hay không?”

Ương Ương hỏi.

Khánh Trần cười đáp:

“Chuyện này thì khó nói lắm, khiêu chiến cửa ải sinh tử Kỵ Sĩ phải dựa vào vận may nữa, sóng biển cao 30m là thứ chỉ có thể gặp được chứ không thể cầu, tùy duyên mà thôi.”

“Nếu lần này không đợi được, chẳng lẽ ngươi cứ đợi chờ ở Amsterdam sao?”

Ương Ương tò mò hỏi.

“Ừm.”

Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi đáp:

“Sau lần xuyên qua tiếp theo, rất có thể ta sẽ gặp một việc rất nguy hiểm, nhất định phải tăng cường thực lực của bản thân.”

Dựa theo kế hoạch của ảnh tử Khánh thị, lần rất có thể lần giao dịch Khánh Mục tiếp theo với Jindai sẽ không diễn ra trong thành phố.

Chắc chắn Jindai sẽ tuyển một nơi trung lập, rất có khả năng sẽ là vùng cấm kỵ số 065 cách phía đông bắc thành phố số 10.410km.