Người trẻ tuổi kia tên là Trương Kiệm, tuổi còn trẻ mà đã nối nghiệp bắt cua của cha mình, còn có cả con tàu bắt cua cũ nát kia nữa.
Cha của hắn bị ung thư phổi qua đời, tài sản để lại cho Trương Kiệm chỉ có một bản đồ bắt cua và một con tàu hỏng.
Cũng không phải là Trương Kiệm không có kinh nghiệm, mấy năm trước hắn đã ra biển với cha mình rồi.
Nhưng đúng là kỹ thuật, kinh nghiệm, năng lực xử lý đều không bằng những thuyền trưởng khác.
Thu nhập của thủy thủ có liên quan đến số lượng cua hoàng đế mà họ bắt được, nếu thuyền trưởng không tìm thấy vị trí đánh bắt chính xác, thu nhập của các thủy thủ sẽ giảm mạnh.
Bên cạnh bàn tròn, Trương Kiệm lạnh lùng nhìn ba vị thuyền trưởng khác:
“Các ngươi gọi ta tới không phải chỉ để nói vài câu thừa thãi đó chứ?”
Một thuyền trưởng da trắng nói:
“Chúng ta biết năm nay giấy phép của ngươi có hạn ngạch 300 nghìn pound, bán hạn ngạch này cho chúng ta, ngươi không dùng nó để ra biển cũng có thể có một chút thu nhập nhỏ, tàu thì ta để ngươi làm chủ tàu.”
Một thuyền trưởng khác phụ họa nói:
“Trương, ngươi không chinh phục được biển Barents đâu, hãy để chúng ta chinh phục.”
Ở chỗ này, tàu chưa chắc là của một cá nhân, một con tàu có thể có rất nhiều cổ đông.
Cổ đông có thể không cần hiểu cách bắt cua, nhưng vẫn sẽ được chia hoa hồng sau khi đầu tư.
Hơn nữa còn có nhiều tàu bắt cua lấy được giấy phép, ví dụ như một con tàu có hạn ngạch là 300 nghìn pound, vậy nếu họ bắt cua vượt qua số lượng này sẽ phải đối mặt với tiền phạt kếch xù.
Đây là một cách để châu Âu bảo vệ môi trường sinh thái biển.
Cho nên, những thuyền trưởng này thấy người châu Á như Trương Kiệm không gom đủ bảy thủy thủ nên muốn dùng giá thấp để mua hạn ngạch trong tay hắn, vậy thì ai cũng có thể kiếm được tiền.
Chỉ là Trương Kiệm không muốn thế, hắn lắc đầu:
“Con tàu này là cha lại cho ta, ta cũng có năng lực lái nó đến biển Barents để bắt cua hoàng đế.”
Những tiếng cười nhạo ồn ào vang lên trong quán bar Hồ Đào, giống như Trương Kiệm vừa kể một câu chuyện cười.
Một thuyền trưởng nói:
“Năm ngoái ngươi ra biển hai chuyến chỉ bắt được 70 nghìn pound cua hoàng đế, chỉ đủ tiền xăng. Trương, các thủy thủ theo ngươi ra biển là muốn nuôi sống gia đình, không phải theo ngươi ra ngoài ngắm cảnh. Năm nay ngươi chỉ tuyển được ba thủy thủ, một người là ông cụ đã từng đi theo cha ngươi, hai người còn lại đều là người mới không có kinh nghiệm ra biển, còn phải tìm ít nhất là hai người nữa, ngươi có thể tuyển được sao? Nếu như không tuyển được thì ra biển kiểu gì?”
Một thuyền trưởng khác mỉm cười nói:
“Chẳng lẽ thuyền trưởng phải tự mình ra boong tàu kéo lồng bắt cua? Vậy ai ở trong phòng điều khiển cầm lái?”
Trương Kiệm kiên cường nhìn đám thuyền trưởng, có vẻ không biết nên đáp lại thế nào.
Đúng như đối phương nói, đúng là hắn không thể tuyển được hai thủy thủ cuối cùng.
Năm nào cũng có rất nhiều người mới đến bến càng này để gia nhập nghề bắt cua. Theo lý thuyết, hắn cũng phải lừa được vài người mới lên tàu của mình mới đúng.
Nhưng có vẻ đám thuyền trưởng này đã mưu tính từ trước. Nếu có người mới tới đây, những thuyền trưởng này sẽ nói cho họ hai năm trước Trương Kiệm thê thảm đến mức nào, khiến năm nay Trương Kiệm không thể tuyển đủ thuyền viên.
Nhưng đúng lúc này, cửa quán bar bị đẩy ra.
Chuông gió ở cửa vang lên tiếng lanh lảnh, gió đông thổi từ ngoài quán bar vào, một thiếu niên mang theo khí lạnh mùa đông, tươi cười đi vào quán bar.
Cơn gió rét kia giống như cơn gió lạnh thấu xương ở trên biển Barents, màn đêm đen bên ngoài quán bar lại giống vùng biển màu đen kia.
Thiếu niên nhìn mọi người trong quán bar bỗng nhiên quay đầu nhìn mình, bình tĩnh hỏi bằng tiếng Anh:
“Chúc mọi người buổi tối tốt lành, có người nói cho ta có thể tìm được công việc bắt cua ở đây?”
Trương Kiệm lập tức sáng mắt lên, nhưng lại lập tức ảm đạm hẳn xuống.
Vì hắn biết rất rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa thiếu niên này cũng quá gầy yếu, cũng quá nhỏ tuổi, chỉ sợ vừa mới tốt nghiệp cấp hai? Thậm chí là bỏ học cấp ba.
Nhưng lại rất đẹp trai, có điều biển Barents không cần những người đẹp trai.
Một thuyền trưởng đánh giá thiếu niên:
“Ngươi còn nhỏ như vậy đã đi làm công rồi sao?”
Thiếu niên cười nói:
“Không được sao? Nuôi sống gia đình thôi. Ta nghe nói tàu Bắc Cực vẫn chưa tuyển được thuyền viên, ai là thuyền trưởng của tàu Bắc Cực?”
Trương Kiệm ngẩng đầu lên:
“Là ta.”
Nhưng mà một thuyền trưởng khác lại cười nói với thiếu niên:
“Ngươi muốn làm thủy thủ của tàu Bắc Cực? ngươi có biết năm ngoái tàu Bắc Cực bắt cua hoàng đế chỉ đủ để trả tiền xăng thôi không?”
---
🧠MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN!!!!🧠