Lúc trước Khánh Trần chọn khoang hạng nhất vì có thể xuống máy bay trước, sớm kiểm tra hộ chiếu, có người theo dõi mà ngồi khoang phổ thông, nhất định sẽ bị hắn cắt đuôi.
Nhưng không ngờ người theo dõi lại dốc hết vốn liếng, điều này khiến Khánh Trần không nhịn được mà nghĩ, chắc chắn đây là thành viên của Cửu Châu giàu nứt đố đổ vách.
Nếu là Côn Luân, họ sẽ không làm như thế, cứ để Tiểu Ưng hoặc Lộ Viễn mặt dày đi theo là được.
Khi máy bay hạ xuống sân bay Schiphol, Khánh Trần nhanh chóng rời đi.
Ba người theo dõi cũng bám theo hắn trong biển người.
Trong đó có một người phụ nữ cố ý đi trước Khánh Trần.
Vì tất cả họ đều rời khỏi sân bay, cho nên phải kiểm tra hộ chiếu, làm thủ tục nhập cảnh trước.
Nếu Khánh Trần làm trước, họ sẽ bị nhân viên kiểm tra sân bay giữ lại đằng sau xử lý thủ tục, nhất định phải có một người xong trước Khánh Trần mới được.
Đây là cách theo dõi kiểu sandwich, kẹp Khánh Trần ở giữa.
Nhưng không ngờ người phụ nữ phía trước đang bước đi rất nhanh, đột nhiên loạng choạng, suýt nữa ngã xuống đất.
Nàng cúi đầu nhìn, phát hiện giày cao gót của mình đã bị thứ gì đó sắc bén cắt đứt từ bao giờ, lát cắt trơn nhẵn.
Người phụ nữ giật mình, là thứ sắc bén cỡ nào thì mới cắt được giày cao gót trơn nhẵn như vậy chứ?
Chẳng lẽ có người có thể cầm loại vũ khí này theo lúc đi qua cửa kiểm tra sao?
Nàng còn chưa kịp phản ứng, Khánh Trần đã đi vào lối kiểm tra an toàn của Amsterdam rồi.
Người phụ nữ thấp giọng nói với hai người sau lưng:
“Theo sát.”
Chỉ là sau khi Khánh Trần đi qua lối kiểm tra hộ chiếu, người theo dõi phía sau hắn mới bắt đầu được kiểm tra.
Người theo dõi sau lưng trơ mắt nhìn Khánh Trần rời đi trước một bước, tuy trong lòng lo lắng nhưng cũng không dám xông qua cửa kiểm tra.
Khánh Trần đi vào một nhà vệ sinh, lấy một cái túi màu đen bịt kín ở trong thùng nước lau nhà của nhân viên vệ sinh ra, vào phòng vệ sinh khóa trái cửa.
Chỉ trong 30 giây ngắn ngủi, Khánh Trần đã cởi áo khoác hai mặt ra mặc lại, cũng nhanh chóng thay giày và quần ở trong túi kín, đổi sang một khuôn mặt xa lạ.
Không biết là ai để cái túi bịt kín này ở trong nhà vệ sinh, cứ như Khánh Trần đã sớm biết mình sẽ bị theo dõi nên chuẩn bị trước.
Sau khi ba người theo dõi đi qua cửa kiểm tra hộ chiếu thì nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, Khánh Trần đi lướt qua trước mặt họ, nhưng cả bọn lại không hề phát hiện.
Họ nhìn nhau, chia ra vào kiểm tra ở nhà vệ sinh nam vệ sinh nữ, nhưng Khánh Trần lại không ở bên trong.
Ba người bước nhanh trong tìm kiếm trong đám người, nhưng Khánh Trần đã sớm biến mất hoàn toàn giống một giọt nước rơi vào dòng sông.
Những người theo dõi nhìn nhau, họ thậm chí còn không hiểu được Khánh Trần đã làm thế nào.
Vụ mất tích này quá hoàn hảo, cứ như Khánh Trần đã biểu diễn một màn ảo thuật làm một người trưởng thành biến mất trước mắt họ vậy.
Một người theo dõi lấy điện thoại ra gọi, chần chờ một giây sau mới nói:
“Ông chủ, mất dấu rồi.”
Tiếng cười của Hà Kim Thu truyền đến từ trong điện thoại, hắn hỏi:
“Đã đặc biệt mua vé khoang hạng nhất cho các ngươi rồi mà vẫn còn để mất dấu?”
Người theo dõi có chút xấu hổ:
“Cũng không biết có chuyện gì nữa, hắn như đột nhiên bốc hơi trong không khí, quay đi quay lại đã không thấy tăm hơi. Hơn nữa hình như hắn còn mang theo vũ khí nào đó, rõ ràng chúng ta ở phía sau theo dõi sát sao, nhưng lại không biết hắn cắt đứt gót giày của Vương Mộng Dao từ bao giờ.”
“Thú vị thế sao.”
Hà Kim Thu ngẫm nghĩ rồi nói:
“Không phải dùng bài poker cắt đứt chứ?”
“Không phải.”
Người theo dõi đáp lại:
“Nếu như là bài poker, dù ra tay nhanh thế nào chúng ta cũng có thể nhìn thấy.”
“Xem ra lần này đến châu Âu sẽ được chơi vui rồi.”
Hà Kim Thu dặn dò:
“Mất dấu rồi thì thôi, ta xử lý xong chuyện trong nước đã, ba ngày sau sẽ đến Amsterdam. Các ngươi ở bên đó cũng cẩn thận một chút, có tình báo nói người du hành ở Bắc Mĩ đang hoạt động mạnh tại châu Âu, trước khi ta đến các ngươi không nên xảy ra xung đột với họ.”
Nói đến đây, giọng nói của Hà Kim Thu lạnh lẽo hẳn đi:
“Dù để mất dấu hắn cũng rất bình thường, nhưng sau khi về nước vẫn phải đến chỗ huấn luyện viên Lục rèn luyện đặc biệt hai tháng.”
Người theo dõi thấp giọng nói:
“Rõ...”
Châu Âu, Châu Phi, Châu Úc, Trung Đông, Nam Mĩ là những nơi không có người du hành, như một đại lục mới của người du hành vậy, khắp nơi đều có cơ hội.
Sau khi đám người du hành ở Bắc Mĩ đến đây, điều đầu tiên muốn làm là tiếp quản trật tự mới từ tay thế lực xã hội đen ở châu Âu, đám mafia đều bị người du hành Bắc Mĩ xử lý hết.
Dù sao châu Âu cũng là thế giới của người da trắng, người du hành Bắc Mĩ sẽ có ưu thế hơn ở chỗ này.
Họ không dám tùy tiện trêu chọc Hà Kim Thu, nhưng thành viên Cửu Châu bình thường ở đây vẫn phải cẩn thận một chút.