Nửa đêm, hành khách bên cạnh Khánh Trần trong khoang hạng nhất đã điều chỉnh ghế thành giường nằm ngang, đắp kín chăn mơ màng thiếp đi hoặc ngồi xem phim.
Mà Khánh Trần vẫn còn đang mô phỏng việc lướt sóng trong đầu mấy lần liền.
Hắn ép mình không ngừng huấn luyện, vì hắn sẽ phải đối mặt với quá nhiều nhân tố không xác định trên biển. Có khi cơn sóng lớn mà gió mạnh cuốn tới không chỉ là 30 mét, thậm chí có thể là 40 mét, 45 mét.
Chỉ cần Khánh Trần có một chút sai sót là sẽ bị chôn vùi dưới đáy biển ngay.
Lúc này, một tiếp viên hàng không trông thấy Khánh Trần còn đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế. Cho rằng lần đầu hắn đi loại máy bay có ghế nằm ngang được nên muốn đi qua nhắc nhở một chút.
Đa số các máy bay trong nước, dù là hạng thương gia cũng chỉ có thể điều khiển chỗ tựa lưng một chút thôi, có người không biết cũng rất bình thường.
Ngay lúc tiếp viên hàng không đến gần, nàng thấy thiếu niên kia đột nhiên mở to đôi mắt sáng ngời nhìn mình.
Không biết vì sao, nàng luôn cảm giác trái tim mình như ngừng một nhịp, bỗng cảm thấy sợ hãi.
Lúc nàng đến gần mới nhìn thấy thiếu niên còn cầm một bộ bài poker trong tay, đang không ngừng cắt bài, xào bài.
Tiếp viên hàng không như bị một màn này thu hút, đại não bỗng chốc trống không.
Sát khí trên người một người rất huyền diệu.
Người bình thường giết gà, con gà sẽ không ngừng giãy giụa.
Nhưng đồ tể ở chợ giết gà, chỉ cần đưa tay vào trong lồng là tất cả đám gà sẽ yên tĩnh mặc người chém giết.
Chó trong thôn gặp phải người sống đều sẽ sủa lên ầm ĩ, nhưng gặp phải đám trộm chó trời đánh thì sẽ ngoan ngoãn bị bắt đi.
Giống như bị áp chế từ trong huyết mạch, ngây ra như phỗng.
Thứ này không thể nhìn thấy nhưng lại thật sự tồn tại.
Có vẻ thứ mà tiếp viên hàng không cảm nhận được trong chớp mắt chính là nó.
Khánh Trần nở nụ cười:
“Có chuyện gì sao?”
Tiếp viên hàng không sửng sốt, nàng cảm giác lúc đối phương cười lên, cảm xúc sợ hãi đã biến mất hết, như tuyết trên mái nhà sẽ bị hòa tan khi mặt trời mọc vậy.
Tiếp viên hàng không ngẫm nghĩ rồi nói:
“Tiên sinh, bên tay trái ghế của ngài có một cái nút để điều chỉnh, còn 9 giờ nữa mới đến Istanbul, ngài có thể ngủ một giấc.”
Khánh Trần cười nói:
“Được rồi, cảm ơn.”
Nói xong, hắn vẫn ngồi ngay ngắn nhắm mắt nghỉ ngơi như cũ.
Lúc đăng ký, Khánh Trần phát hiện trong các hành khách xếp hàng có ít nhất 7 người từng nhìn hắn năm lần trở lên, thậm chí còn có một người trẻ tuổi nhìn hắn tận 17 lần.
Không phải Khánh Trần quá mẫn cảm, mà đi ra ngoài ngoài nhất định phải cẩn thận.
Hắn cực kỳ chắc chắn, Cửu Châu và Côn Luân đã sớm biết được thông tin chuyến bay này của hắn. Thậm chí ngay cả Jindai, Kashima đều có thể chú ý đến hắn.
Chắc chắn sẽ có người đi theo hắn trong chuyến bay này.
Khánh Trần nhất định phải duy trì trạng thái sẵn sàng có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Việc hắn muốn làm là không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
Lần này đi ra ngoài hắn chỉ cầm theo một cái điện thoại, một cái ví tiền và một bộ bài poker.
Đối với người khác mà nói, rất khó để mang vũ khí xuất nhập cảnh. Dù sao an ninh toàn cầu đã được kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt sau sự kiện 911.
Lúc này mới thấy rõ được ưu thế của Thu Diệp Đao, một bộ bài poker bình thường cũng có thể trở thành vũ khí giết người sắc bén bất cứ lúc nào.
Nghe nói điều kiện trị an ở châu Âu chẳng ra sao cả, Khánh Trần nghĩ thầm mình chỉ mang một bộ bài poker để phòng thân cũng không quá đáng chứ?
Đã qua 9 giờ, tiếp viên hàng không trước đó bị Khánh Trần hù dọa không luôn luôn không nhịn được mà nhìn hắn.
Nhưng cho dù nhìn vào lúc nào cũng thấy thiếu niên vẫn đang nhắm mắt, ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Cứ có ai đến gần là đôi mắt đang nhắm chặt kia sẽ mở ra ngay.
Động tác cắt bài trong tay cũng sẽ đột nhiên dừng lại.
Tiếp viên hàng không vô cùng chắc chắn, thiếu niên này ngồi gần 11 tiếng tỉnh táo, hơn nữa còn duy trì cảnh giác cao độ.
Nàng thầm nhủ, không phải đây là sát thủ đỉnh cao trong truyền thuyết đấy chứ, giống như là sát thủ 47 trong phim bom tấn Âu Mỹ vậy.
Tiếp viên hàng không trẻ tuổi không nhịn được tưởng tượng ra bộ phim ảo tưởng trong đầu để giết thời gian nhàm chán trên máy bay.
Mãi đến khi máy bay hạ xuống.
Khánh Trần không có bất kỳ hành lý gì, máy bay vừa hạ cánh đã chuyển sang chuyến bay TK1953 đến Amsterdam, bay tới sân bay Schiphol.
Chuyện ngoài dự đoán nhưng cũng rất hợp lý là toàn bộ những người bị tình nghi là theo dõi hắn đều đã biến mất.
Dù sao phải đổi máy bay, nếu tiếp tục đi theo thì quá trắng trợn, Khánh Trần lại không ngốc.
Nhưng người theo dõi còn chuẩn bị đầy đủ hơn cả Khánh Trần tưởng tượng. Trong quá trình hắn đổi máy bay từ sân bay Istanbul Thổ Nhĩ Kỳ, người kia cũng thay đổi ba người khác lên máy bay đến Amsterdam theo hắn, hơn nữa cũng ngồi khoang hạng nhất...