Đây là lần đầu tiên Khánh Trần tha hương nơi đất khách, trong lòng khó tránh khỏi có chút thấp thỏm.
Lo mình có thể ăn được đồ ăn ở Amsterdam không.
Tiếng Anh mà mình tự cho là rất lưu loát, người nước ngoài nghe có cảm thấy chẳng ra gì không.
Lo mình có thành công xin làm công trên tàu bắt cua.
Lo mình có gặp được con sóng biển đủ để khiêu chiến.
Sóng lớn 30 mét đã là sức mạnh cực lớn của thiên nhiên rồi, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Khánh Trần ngồi trên cái ghế mềm mại trong khoang hạng nhất, đợi máy bay tiến vào tầng bình lưu mới yên tâm nhắm mắt nhớ lại tài liệu mà Diêm Xuân Mễ cho hắn.
Tài liệu liên quan tới Khánh Hạnh.
Sau khi Diêm Xuân Mễ đại náo khu nhà “Phồn Hoa”, loại bỏ hết gián điệp của Khánh Hạnh bằng một cách rất cẩu huyết.
Nữ minh tinh hạng C này lập tức bình tĩnh hẳn xuống, chuyển sang quay phim, làm việc, thử vai...như thật sự chỉ là diễn viên.
Việc này khiến Khánh Hạnh cảm thấy rất ghê tởm, hắn không thể không thuê phòng khác cho đám vệ sĩ ở.
Nhưng cũng chính nhờ hành động này đã khiến mấy tên Diêu Chuẩn khác của Khánh Trần tìm ra cơ hội điều tra rõ về lực lượng bảo an bên cạnh Khánh Hạnh.
Trong 24 tên vệ sĩ thường trú, cứ 8 người một tổ tiến hành thay phiên ba ca, giám sát mọi động tĩnh trong khu Phồn Hoa cả ngày.
Nhưng đây không phải là trọng điểm chú ý của Khánh Trần, trọng điểm là thói quen sinh hoạt của Khánh Hạnh cơ.
Hắn sắp xếp lại tất cả những chi tiết liên quan đến Khánh Hạnh, phát hiện xưa nay đối phương đều không đeo nhẫn vòng, đồng hồ, dây chuyền.
Có thể nói là trên người không có một đồ trang sức gì cả.
Mặt khác, mỗi ngày Khánh Hạnh đều sẽ thay những bộ quần áo khác nhau, thậm chí có thể không mặc trùng bộ nào trong một tháng.
Ngày bình thường, trừ quần áo ra thì không mang theo bất kỳ vật dư thừa nào cả.
Nói cách khác, đúng là Khánh Hạnh không cầm theo vật cấm kỵ kia, cũng không biết giấu ở chỗ nào.
Đương nhiên cũng có vật cấm kỵ có thể cất vào trong cơ thể, hoàn toàn không để lộ dấu vết như Lấy Đức Phục Người.
Nhưng trên thực tế, Lấy Đức Phục Người cũng không phải là vật cấm kỵ, nó là quà mà Dương Tiểu Cận cho Nhất, người phụ nữ này vẫn còn chưa chết.
Nói một cách nghiêm túc, chỉ có vật của siêu phàm giả đã chết mới xem như vật cấm kỵ.
Trong danh sách những vật cấm kỵ đã biết, không có bất kỳ một thứ nào có thể cất vào trong người như Lấy Đức Phục Người.
Như vậy, Khánh Trần to gan giả sử vật cấm kỵ của Khánh Hạnh không thể giấu vào trong cơ thể.
Ngoài ra cũng có vật cấm kỵ giống như một hình xăm, ví dụ con tem ác ma.
Nhưng Khánh Hạnh lại rất thích bơi lội, rất nhiều chứng cứ cho thấy trên người đối phương cũng không có bất kỳ hình xăm nào.
Trừ khi…hình xăm vật cấm kỵ kia ở trên mông Khánh Hạnh.
Khánh Trần cảm thấy điều này không có khả năng lắm, trên thực tế vật cấm kỵ có hoạt động, cũng có tôn nghiêm, sẽ không nhàn rỗi đến mức nằm trên mông người khác.
Như vậy, bây giờ loại trừ khả năng Khánh Hạnh cầm vật cấm kỵ theo, đối phương sẽ giấu vật cấm kỵ ở đâu?
Khánh Trần nhắm hai mắt nhíu mày, trong năm ngày Diêm Xuân Mễ giám thị đối phương, Khánh Hạnh trừ về nhà, đến khu tình báo số 3 thì chỉ đi qua 37 nơi công cộng, nhưng 37 chỗ đó lại không hề giống nhau.
Nếu như muốn giấu vật cấm kỵ, Khánh Hạnh phải đến chỗ tấp nập mới đúng.
Chẳng lẽ Khánh Hạnh giấu vật cấm kỵ ở khu tình báo số 3? Không, làm như vậy thì sớm bị những người được chọn khác cướp rồi.
Giấu trong nhà? Không đúng, lúc Khánh Nhất đến khu tình báo số 3 bắt người là buổi chiều, mà Khánh Trần lại bị sắp xếp vận mệnh vào chạng vạng tối.
Khánh Trần đã bảo Diêm Xuân Mễ điều tra tung tích của Khánh Hạnh ngày đó. Sau khi Khánh Nhất đi bắt người, Khánh Hạnh liền rời khỏi khu tình báo số 3, nhưng không về nhà.
Suy nghĩ của Khánh Trần càng lúc càng nhanh, hắn không ngừng tổng kết quy luật của Khánh Hạnh, lại phát hiện tên này thật sự không có quy luật nào cả.
Khoan đã, vẫn có quy luật.
Khánh Trần đột nhiên cảm giác mình giống như bị che mắt, đúng là đối phương có hai quy luật rất rõ ràng.
Quy luật thứ nhất là lúc Khánh Hạnh đi ra ngoài nhất định sẽ nhặt được tiền.
Quy luật thứ hai là, mỗi ngày đối phương đều sẽ ra ngoài.
Cho dù là trời nắng hay trời mưa, một năm 365 ngày thì Khánh Hạnh phải dùng khoảng 340 ngày để kiên trì đi ra ngoài chơi, đi dạo, đi hẹn hò.
Giống như…đối phương đi ra ngoài chính là để nhặt tiền, một ngày không ra khỏi cửa sẽ bị mất mát cái gì vậy.
Khánh Trần mở to mắt, hắn cảm thấy mình đã có một phương hướng phán đoán, có lẽ manh mối h nằm trong việc nhặt tiền này.
Dù không biết đối phương làm được kiểu gì, nhưng Khánh Trần đã mơ hồ phát hiện đối phương đi ra ngoài nhặt tiền mỗi ngày có liên quan đến việc giấu vật cấm kỵ.