La Vạn Nhai nói:
"Vì ngài muốn nói chuyện riêng với ta."
Khánh Trần gật đầu:
"Một là ta định nói thẳng thân phận của mình. Hai là ta muốn nhắc nhở ngươi về vấn đề Hội Phụ Huynh."
Khánh Trần tiếp tục nói:
"Ta biết ngươi rất am hiểu tẩy não, nhưng có lẽ ngươi cũng biết. Nếu ngươi tẩy não hoàn toàn họ thì rất có thể họ sẽ chỉ coi ngươi là người nhà và cắt đứt quan hệ với những người thật sự là người nhà của họ. Bây giờ họ vẫn nghe lời ngươi, nhưng nếu một ngày họ nhận ra sự thật thì sao. Ta hy vọng ngươi có thể vừa phát triển tổ chức, vừa đảm bảo những thành viên của Hội Phụ Huynh vẫn duy trì được cuộc sống như bình thường, đừng dùng họ như công cụ để tranh đoạt lợi ích, cũng đừng lợi dùng họ để kiếm tiền."
La Vạn Nhai cẩn thận hỏi:
"Vậy ngài muốn những thành viên của Hội Phụ Huynh làm gì?"
Khánh Trần nói:
"Ta muốn họ vừa có thể sinh hoạt như bình thường, vừa có thể báo cáo những tin tình báo mà họ lấy được cho ngươi, sau đó ngươi sẽ chọn lọc lấy những thông tin quan trọng rồi báo lại cho ta."
Sau khi thế lực của Hội Phụ Huynh nhanh chóng bành chướng, La Vạn Nhai đã có dấu hiệu đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Nhưng Khánh Trần biết, nếu Hội Phụ Huynh cứ thế, tác hại mà nó mang lại đối với các gia đình sẽ khủng khiếp đến mức nào.
Cho nên, người lãnh đạo Bạch Trú như hắn nhất định phải ra mặt uốn nắn lại trước khi mọi chuyện quá muộn.
Thứ Khánh Trần cần không phải một đội quân, mà chỉ là một mạng lưới tình báo rộng lớn mà thôi.
….
"Lão La, ngươi phải nhớ kỹ một điều, tình báo là một việc âm thầm, chứ không phải rêu rao."
Khánh Trần nói.
Khánh Trần nhớ lại, Diêu Chuẩn bên dưới Mật Điệp Ti đều có một công việc riêng để che giấu, tuyệt đối sẽ không rêu rao tuyên bố ra bên ngoài mình là Diêu Chuẩn.
Bây giờ hắn nghĩ Hội Phụ Huynh cũng sẽ như vậy.
Mặc dù những người kia đã tham gia tổ chức, nhưng chắc hẳn vẫn còn cuộc sống riêng của mình, chỉ cần thu thập thông tin tình báo cho tổ chức.
Đồng thời còn phải giấu giếm thân phận người nhà.
Chỉ có thế, họ mới có thể lấy được nhiều thông tin có ích hơn.
Hội Phụ Huynh muốn ẩn nấp trong Liên Bang, không phải trở thành tổ chức thần giáo cứng ngắc bị rất nhiều người chán ghét và vứt bỏ.
Hiểu được ý của Khánh Trần, lúc này La Vạn Nhai mới nhận ra, dù trước kia mình cũng coi như làm việc thành công, nhưng lại không phù hợp với chiến lược phát triển của Bạch Trú.
"Ông chủ, ta biết nên làm như thế nào rồi."
La Vạn Nhai thấp giọng nói.
Khánh Trần tiếp tục nói:
"Bây giờ ta chỉ giao cho ngươi một nhiệm vụ. Sau khi ngươi hoàn toàn thâm nhập vào tầng dưới chót xã hội thành phố số 10. Ngươi hãy tìm ra người dự bị ảnh tử Khánh Nguyên cho ta, bây giờ hắn là đối thủ đáng lo nhất của người dự bị ảnh tử Khánh Nhất mà ta ủng hộ……Ta nghi ngờ hắn đang nấp trong khu bình dân, được một vài tổ chức người du hành bảo vệ nghiêm ngặt."
La Vạn Nhai run lên, hắn không ngờ được mình lại có liên quan đến cả trận chiến ảnh tử.
Phải biết, đây chính là một trận chiến tranh đoạt thực thụ, một trong những sự kiện chính tiếp cận quyền lực tập đoàn.
Lúc này, La Vạn Nhai hỏi Khánh Trần:
"Ông chủ, lần này ngươi phải đi đâu?"
Hôm nay mới là ngày đầu tiên trở về, dù tất cả người du hành đều vội nghỉ xả hơi nhưng Khánh Trần đã sớm mua vé máy bay, căn bản không hề có ý định nghỉ.
Trong nửa giờ trở về ngắn ngủi, Khánh Trần đã sắp xếp Bạch Trú đâu ra đấy giống như dặn dò hậu sự vậy.
Trong thẻ Unionpay chỉ có đủ tiền mặt để lần này ra ngoài sử dụng, còn lại đều để ở chỗ Giang Tuyết, dùng làm tiền hoạt động của Bạch Trú sau này.
Hắn như một người thản nhiên chào đón cái chết, chuẩn bị đi tha hương một thân một mình.
Có đôi khi La Vạn Nhai cảm thấy, những hành động này của Khánh Trần giống như lúc hắn chuẩn bị chạy trốn tránh sóng gió hơn mười năm trước.
Lần đầu tiên chạy trốn, La Vạn Nhai đã giả vờ ly hôn với vợ mình, giao hết tài sản cho vợ, còn mình thì cầm một sợi dây chuyền Phật, một cái đồng hồ Rolex vàng ròng lén lút rời đi.
Mang Phật vàng và đồng hồ vàng là để thuận tiện đổi tiền lúc tha hương tránh sóng gió ở nơi đất khách quê người. Hai thứ này là đồ tốt nhất để đổi tiền, cũng là vốn liếng cuối cùng để gây dựng lại sự nghiệp của khách giang hồ như họ.
Năm đầu tiên tránh sóng gió, bà xã còn còn gọi điện thoại cho hắn.
Năm thứ hai đã bặt vô âm tín.
Đến khi hắn về nước, bà xã đã cuỗm hết tất cả tài sản của hắn chạy mất.
La Vạn Nhai cũng không đi tìm người phụ nữ kia tính sổ, đòi tiền, vì hắn cảm thấy đây đều là hắn gieo gió gặt bão, không có gì đáng nói.
Người phụ nữ kia có lỗi gì sao? Không có.
Là chính hắn phạm tội, dựa vào cái gì mà đối phương lại phải phí hoài thanh xuân vì hắn?