Chỉ là La Vạn Nhai biết, lần này Khánh Trần đi ra ngoài không phải để tránh sóng gió, chắc chắc sẽ không giống hắn.
Dù sao lúc ấy hắn còn không dám đi phương tiện giao thông tử tế mà.
Cho nên La Vạn Nhai cảm thấy hơi khó hiểu, rốt cuộc ông chủ của Bạch Trú muốn đi đâu lại phải sắp xếp mọi chuyện như dặn dò hậu sự.
Hiển nhiên chuyến đi này cực kỳ nguy hiểm.
Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:
"Nước ngoài."
Hắn muốn đi máy bay từ sân bay ngoại ô phía bắc Lạc Thành đến Quảng Thành. Sau đó đi chuyến bay TK073 của công ty hàng không Thổ Nhĩ Kỳ từ sân bay quốc tế Bạch Vân của Quảng Thành đến sân bay Istanbul.
Lại đi chuyến bay TK1953 từ sân bay Istanbul đến sân bay Schiphol, rồi đến Amsterdam của Hà Lan.
Tổng cộng tốn gần 20 giờ, giá vé khoang hạng nhất là hơn 27 nghìn.
Nếu là trước kia, chắc chắn Khánh Trần sẽ đặt vé khoang phổ thông, nhưng Hồ Tiểu Ngưu nói đi khoang hạng nhất không cần xếp hàng hai giờ để làm hộ chiếu.
Hành khách khoang hạng nhất của chuyến bay quốc tế có lối đi riêng của mình.
Thế là Khánh Trần quả quyết đổi sang khoang hạng nhất.
Có sao nói vậy, vẫn là Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân lành nghề trong phương diện tiêu tiền hơn một chút.
Không phải Khánh Trần muốn ra nước ngoài chơi, địa điểm hắn phải hoàn thành khiêu chiến sinh tử quan hạng thứ ba cũng không dễ tìm.
Thậm chí hắn còn phải chờ cơ hội địa điểm mục tiêu lần này xuất hiện mới được.
Thời gian không đợi ai cả, thậm chí Khánh Trần còn không xác định được 30 ngày có kịp không.
Trong 30 ngày xuyên qua, mỗi lần nghỉ ngơi hắn đều bí mật huấn luyện trong thế giới thần bí của Lấy Đức Phục Người, tất cả đều dành cho lần trở về này.
La Vạn Nhai lại hỏi:
"Ông chủ, có phải rất nguy hiểm không, hay đừng đi nữa. Không phải bây giờ chúng ta đang rất tốt sao. Ngươi cũng đã là người mà người khác chỉ biết trông mong chứ không thể trở thành rồi, sao phải đi làm việc nguy hiểm tính mạng nữa? Chúng ta có một câu, tiền chỉ là vật ngoài thân, nghĩa là người tôn quý đừng nên dấn thân vào nguy hiểm..."
Khánh Trần đột nhiên nhớ tới ông lão rời đi trong sớm mai kia rồi nói với La Vạn Nhai:
“Thời trẻ rong ruổi khám phá, còn quý hơn vàng a.” "Hả? Ông chủ những nói vậy có nghĩa là gì?"
Người thô thiển như La Vạn Nhai nghe mà sững sờ ngây người ra.
Khánh Trần mỉm cười:
"Không có việc gì, lái xe của ngươi đi."
Hắn đang suy nghĩ.
Đúng vậy, có vẻ Bạch Trú đã có con đường phát triển đúng đắn rồi, ngay cả hắn cũng có được một chút quyền lực.
Tám lần khiêu chiến sinh tử quan của Kỵ Sĩ, có rất nhiều lần gặp nguy hiểm, nếu như lúc này đột nhiên chết, vậy chẳng phải những cố gắng trước kia của hắn đều uổng phí sao?
Nhưng nếu như hắn cứ rút lui, vậy hắn có gì khác với những người tầm thường trên thế giới này chứ.
Có lẽ rất nhiều người đều không thể hiểu được hành động của các Kỵ Sĩ.
Trong Liên Bang, Kỵ Sĩ có rất nhiều tùy tùng và tín đồ, nhưng cũng có nhiều người chất vấn Kỵ Sĩ tại sao lại rảnh đến mức chạy tới chơi trò mạo hiểm để tìm đường chết.
Khánh Trần cảm thấy họ không hiểu cũng không sao.
Nếu như mọi người đều hiểu, vậy ngươi sẽ bình thường cỡ nào?
......
Nửa đêm, một người trẻ tuổi mặc tây trang màu xám đang ngồi trên ban công một khách sạn ở Hải Thành.
Hắn chống một tay lên cậy trượng màu đen khảm đồ trang trí bằng bạc đẹp đẽ, một tay vuốt ve một đồng tiền vàng.
Chỉ thấy đồng tiền vàng kia nhẹ nhàng nhảy lên trên mu bàn tay hắn.
Lúc này, Ngu Thành của Cửu Châu đi tới thấp giọng nói:
"Ông chủ, phía sau báo tin là đêm nay Khánh Trần định đi máy bay rời đi khỏi Lạc Thành, hai ngày sau sẽ đi chuyến bay của Thổ Nhĩ Kỳ về Istanbul, lại đến Amsterdam...Ngài có muốn hủy lịch trình đến Lạc Thành không?"
Hà Kim Thu nhíu mày:
"Hắn chạy xa như thế làm gì."
Ngu Thành ngẫm nghĩ:
"Có thể là đi du lịch...?"
Hà Kim Thu lắc đầu:
"Sao có thể là đi du lịch được, ngươi tin loại người như hắn sẽ rảnh đến mức không có chuyện gì làm mà đi du lịch vào lúc này sao? Chắc chắn Khánh Trần đi Istanbul là có mục đích, bảo người của chúng ta ở nước ngoài điều tra xem, ta muốn biết hắn định làm gì."
Cửu Châu là tổ chức người du hành phụ trách chuyện ở nước ngoài, thậm chí lực lượng ở nước ngoài của họ còn mạnh hơn cả trong nước.
Bây giờ ở châu Âu vẫn chưa có người du hành, chỉ có hai nơi sinh ra "tư cách Open Beta", một là trong nước, hai là ở Bắc Mĩ.
Nhưng có rất nhiều người du hành trên thế giới đều thích đến bên kia.
Không vì điều gì khác, chỉ vì người du hành ở châu Âu rất thưa thớt.
Thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng.
Ví dụ như ở trong nước, một người du hành cấp E không hề nổi bật, ít nhất vẫn biết điều hành động, dù sao còn có hai tổ chức lớn là Cửu Châu, Côn Luân kiểm soát.