Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1010: Giao Dịch 4




Thủ lĩnh ảnh tử nói.

Khánh Dã ngập ngừng nói:

"Chẳng phải tên của ta là Khánh Dã sao, đã chơi thì phải chơi cho tốt, dù sao ta cũng phải xứng với cái tên này chứ…."

Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:

"Tất cả kế hoạch lần này đều do thanh tra tổ 7 tự mình nghĩ ra, ta chỉ sắp xếp nhiệm vụ cho các ngươi dựa theo yêu cầu của hắn thôi, nếu các ngươi muốn biết hắn vô dụng hay không, cứ đợi xem kết quả rồi biết."

Khánh Dã lập tức nhướn mày:

"Ngài tin hắn đến mức giao chuyện quan trọng như thế cho hắn? Chẳng phải trước kia ngài luôn thích tự mình lên kế hoạch ư, sao bây giờ lại giao việc này cho người khác."

"Ta chỉ muốn xem hắn làm được đến đâu thôi.”

Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:

"Lần này ta sẽ làm người đứng ngoài cuộc, để xem hôm nay hắn sẽ làm được những gì. Giao dịch lần này chẳng qua chỉ là một trận chiến nhỏ, đến khi nào chúng ta chuẩn bị đón Khánh Mục về nhà, đó mới là lúc phải ra tay. Cứ để hắn lo trận chiến nhỏ này đi."

Lúc này, có người nói vào tai nghe:

"Trưởng quan, có phải Khánh Trần là người ngài chọn không, ngài giao cho hắn phụ trách hành động lần này vì ngài muốn dùng Jindai và Kashima cho hắn luyện tay?”

Một binh lính chưa bao giờ lên chiến trường, chưa bao giờ nhìn thấy máu quân thù, chưa bao giờ nghe thấy tiếng pháo nổ bên tai thì sao được coi là binh lính được.

Tương tự như vậy, nếu một người chỉ huy chưa bao giờ lập một kế hoạch hoàn chỉnh, chưa bao giờ nếm trải sự thất bại lẫn thành công, sao có thể gọi người đó là chỉ huy.

Thủ lĩnh ảnh tử nói, cứ để Khánh Trần lo trận chiến nhỏ này.

Là muốn tạo cơ hội để Khánh Trần được tham gia thực chiến.

Nhưng cả Khánh Dã và người vừa hỏi thủ lĩnh ảnh tử là Khánh Khu đều không thể hiểu nổi, vì sao thủ lĩnh ảnh tử lại chú trọng bồi dưỡng thiếu niên đó như thế?

Khánh Khu hình như đã nghĩ ra điều gì đó:

"Hắn là. . ."

Thủ lĩnh ảnh tử lập tức lạnh lùng nói:

"Im miệng, dám nhắc lại chuyện đó, ngươi cứ lăn về hoang dã cho heo ăn đi."

"Nha…."

Nhưng đúng lúc này, Khánh Dã bỗng nói:

"Trưởng quan, có người chặn đường ta."

Trên đoạn đường Khánh Dã đang đi bỗng xuất hiện bốn tên sát thủ phân ra đứng bốn hướng xung quanh hắn, họ không áp sát hắn ngay mà đứng từ nhìn chằm chằm vào hắn.

Khánh Dã định cướp súng của những người đó mới phát hiện những khẩu súng mà họ mang theo đều làm bằng than chì chứ không phải kim loại, hắn không điều khiến chúng được.

Khánh Dã lập tức nói vào tai nghe:

"Trưởng quan, có lẽ ta sẽ đến điểm hẹn muộn một chút."

Một người khác bỗng nói:

"Khoan đã, nếu ngươi không thể đến điểm hẹn đúng giờ, rất có thể thanh tra tổ 7 sẽ gặp nguy hiểm."

Khánh Dã lại nhướn mày nói:

"Chẳng lẽ ngươi không sợ ta chết trước hắn sao?!"

"Chờ một chút, bên ta cũng gặp một chút rắc rối."

Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:

"Xem ra lần này đối thủ của chúng ta chuẩn bị rất đầy đủ, có lẽ tổ 7 phải phát sầu rồi."

Khánh Dã bình tĩnh nói vào tai nghe:

"Trưởng quan, ngài nghĩ có phải thanh tra tổ 7 cố ý để lộ hành tung của ta và Khánh Khu để biến chúng ta làm mồi nhử không, ngoài ngài và hắn thì đâu còn người nào khác biết hành tung của chúng ta."

Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:

"Ngươi không thấy như vậy lại càng thú vị sao?"

Khánh Dã lập tức vứt kẹo que xuống đất:

"Thật CMN thú vị."

Trên đường Phấn Đấu ở khu thứ năm.

Lúc này các thám viên của tổ 7 đều đang giả vờ làm người đi đường.

Nhưng ở đây không phải chỉ có mình họ giả vờ.

Dương Húc Dương đang thẫn thờ thì bị một cửa hàng sửa chữa tay chân robot ở bên đường thu hút sự chú ý, hắn tò mò định vào thăm quan một lượt,nhưng khi vừa bước vào, hắn đã thấy thanh tra và thanh tra thực tập của tổ 6 là Trần Tắc và Trần Chẩm đang ngồi ngay ngắn hỏi chủ cửa hàng công năng của tay chân robot….

Hai người nghe thấy tiếng mở cửa nên cùng quay ra nhìn, ngay khi ánh mắt hai bên chạm nghau, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, nhưng vài giây sau, hai bên lại cùng nhìn sang chỗ khác, cả 2 đều giả vờ như không quen đối phương.

Một lúc sau, Dương Húc Dương đang quay đầu nhìn ra phía sau thì lại thấy thanh tra tổ 2 là Lý Vân Thủ đang đứng ngay phía bên kia đường, đối phương còn đang nhìn chằm chằm sang bên này để xem vẻ mặt xấu hổ lúc này của Trần Tắc.

Nhưng sau khi nhận ra Dương Húc Dương, Lý Vân Thủ lại vội ho khan một tiếng rồi đi về phía khác như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Ông chủ.”

Dương Húc Dương dở khóc dở cười nói vào trong tai nghe:

"Không phải hành động của chúng ta hôm nay rất bí mật sao, sao ta lại có cảm giác tất cả người của khu 1 đều đang tụ tập ở đây hóng chuyện vậy."

Khánh Trần quay sang nhìn Jindai Chomei, sau đó lại bình tĩnh nói:

"Không sao."