Thấy tất cả thám viên của tổ 7 cùng đến đây, họ tò mò đi theo cũng là bình thường.
Vậy nên tất cả các tổ khác cũng điều rất nhiều người đến đây để xem rốt cuộc Kashima sẽ đem người nào tới để giao dịch với tổ 7.
Nếu họ có thể biết được tin tình báo zin thì tại sao phải ngồi ở khu 1 để đợi tin tình báo second-hand.
Đây cũng là những gì Khánh Trần muốn thấy, vì để kéo mọi người đến đây, hắn còn sai Khánh Hoa dẫn theo tất cả các thám viên của tổ 7 nghêng ngang ra khỏi khu 1 để thu hút sự chú ý rồi dẫn họ đến đây.
Đêm nay, nước càng đục càng tốt.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại trong túi Khánh Trần bỗng rung lên, là thủ lĩnh ảnh tử gọi cho hắn, hắn vừa nhấn nút nghe thì giọng nói châm biếm của đối phương đã vang lên:
"Những người ta phái đến để bảo vệ ngươi hôm nay đã người của đối phương cản lại rồi, nên ngươi tự lo liệu đi."
Khánh Trần:
"Sao ngài có thể qua loa như vậy???"
Hắn còn chưa nói xong thì thủ lĩnh ảnh tử đã cúp điện thoại.
Xem ra đối phương đã nhận ra âm mưu của hắn, nhưng vì hôm nay thủ lĩnh ảnh tử không định nhúng tay vào chuyện này nên hắn mới không sắp xếp người khác thay thế vị trí của hai người đó mà chỉ bảo hắn tự lo liệu.
Lúc này, một người mặc áo đen bỗng đi về phía Khánh Trần:
"Ngươi có phải Khánh Trần không? Ta tên là Park Chang Ho, người sẽ đại diện cho Kashima đến giao dịch với các ngươi"
Khánh Trần nhìn Park Chang Ho:
"Ta là Khánh Trần, người đâu?"
Park Chang Ho lại nhìn hắn một lượt rồi mới nói:
"Ta đã mang hắn đến đây, còn người ta muốn đâu?"
Sau đó hắn chỉ tay về một hướng, có một chiếc xe thương vụ màu đen kéo rèm kín mít đang đậu ở đó.
Thấy Park Chang Ho chỉ về phía này, cửa xe lập tức mở ra, một bóng người tiều tụy bị đẩy xuống xe.
Không phải Jindai Yasushi, mà là Khánh Chu.
Đây chính là một trong những nhân viên tình báo của Khánh thị ở phương bắc đã bị Kashima bắt rất lâu trước đây.
Khánh Hoa lập tức ngẩn ra nhìn người vừa bị đẩy xuống xe, sao Khánh Chu lại xuất hiện ở đây, Jindai Yasushi đâu?
Hắn nghĩ như vậy không phải vì Khánh Chu không quan trọng, mà vì đối phương không phải người nằm trong kế hoạch của họ.
Khánh Hoa định quay sang hỏi Khánh Trần mới phát hiện sắc mặt của đối phương lúc này vẫn đang rất bình tĩnh, như thể hắn đã sớm biết chuyện sẽ xảy ra như vậy.
Khánh Trần nhìn Park Chang Ho, nếu đối phương đã mang người đến đây, có lẽ bên đó đã xong chuyện.
Đúng lúc này, điện thoại của hắn bỗng rung lên, là Khánh Chuẩn vừa gửi tin nhắn đến:
"Đã đổi được Jindai Yasushi."
Thật ra ngay từ đầu, Khánh Trần đã không định công khai người họ sẽ giao dịch lần này là Jindai Yasushi, hơn nữa, Kashima cũng vậy.
Khánh Trần nghĩ, nếu họ công khai giao dịch Jindai Yasushi, rất có thể gia tộc Jindai sẽ trở nên điên cuồng, đến lúc đó chắc chắn họ sẽ đoán được Khánh thị muốn dùng Jindai Yasushi để làm gì.
Khi đó, gia tộc Jindai không những không cứu người, mà chắc chắn sẽ giết người.
Họ sẽ nhân lúc hỗn loạn để giết người, để giết người trong hỗn loạn không khó chút nào, nếu họ giết được Jindai Yasushi, Khánh Mục sẽ không bao giờ được về nhà nữa.
Nên Khánh Trần mới dùng giao dịch công khai này để che mắt mọi người, hắn sẽ thu hút sự chú ý của tất cả nhân viên tình báo trong thành phố số 10 đến đường Phấn Đấu, sau đó người của thủ lĩnh ảnh tử sẽ đi hoàn thanh giao dịch thật sự.
Lý do mà Kashima không muốn gia tộc Jindai biết danh tính người mà họ định đưa đến đây để giao dịch rất đơn giản, nếu gia tộc Jindai biết họ vụng trộm bắt Jindai Yasushi, chắc chắn mối quan hệ đồng minh giữa hai bên sẽ tan thành mây khói….
Vậy bên cả Khánh thị và Kashima sẽ cùng diễn một vở kịch cho mọi người xem, đến lúc đó mọi người đều biết, người mà Kashima đem đến đây để giao dịch với Khánh thị chính là Khánh Chu, đây chính là kết quả mà cả Khánh thị và Kashima đều muốn nhìn thấy.
Lúc này, tất cả nhân viên tình báo có mặt ở đây đều có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người bị đem ra giao dịch, nhưng chỉ có một số ít người nhận ra hắn chính là Khánh Chu.
Nhưng nếu người mà Khánh thị muốn đổi chính là Khánh Chu, chẳng phải chuyện này rất bình thường sao.
Bình thường đến mức chẳng có chút kích thích nào.
Cũng như một câu mà người ta hay nói để bắt đầu một câu chuyện:
"Trong thôn Quả Viên có một quả phụ rất xinh đẹp…."
Sau khi nghe đối phương nói câu này, chắc chắn ngươi sẽ tò mò phần tiếp theo của câu chuyện, nhưng đối phương lại cố tình làm gì đó không kể ngay cho ngươi, mãi đến khi ngươi không nhìn nổi nữa thì hắn mới nói tiếp:
"Nhưng quả phụ này lại bị bệnh phù chân."
Sau khi nghe câu này, hứng thú của ngươi về câu chuyện sẽ chẳng còn gì.