Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1001: Phát Truyền Đơn




Khánh Chuẩn cười đáp lại:

“Ta sẽ đi khởi tố, ngài không cần quan tâm nữa.”

Theo Khánh Trần, sự khác nhau giữa Khánh Chuẩn và Khánh Hoa là dù đối phương chưa quy phục lắm, nhưng năng lực lại vô cùng thần bí.

Ví dụ như lần này hắn giao cho Khánh Chuẩn việc bắt nội gian, đối phương chỉ dùng sáu giờ đã hoàn thành.

Đối phương như người tự do đứng xem ở ranh giới tổ 7, từ trước đến nay không hề qua lại với các thám viên ở tổ 7, cũng chưa từng có tình cảm gì với nơi này.

Khánh Trần đã xem thông tin về đối phương, Khánh Chuẩn đến đây vào nửa năm trước, vẫn chưa làm được việc gì.

Vốn Khánh Hoa cho rằng Khánh Chuẩn tới để nhận chức thanh tra, kết quả sau khi tới, đối phương chỉ ăn rồi chờ chết, mãi đến khi Khánh Trần xuất hiện.

Thật ra trong lòng Khánh Trần vẫn luôn có suy đoán về thân phận của Khánh Chuẩn nhưng vẫn chưa chứng thực được.

Hắn đi đến một ngã tư khác, bỗng nhiên trông thấy mấy học sinh phát truyền đơn cho người qua đường.

Cảnh tượng này rất quen, hắn từng thấy trên tàu nhẹ ở thành phố số 10 rồi.

Những học sinh kia rất nhiệt tình và có lý tưởng, giới thiệu cho người đi đường họ sẽ tổ chức hoạt động biểu tình vào mười ngày sau, giảng giải về lý tưởng cải cách giáo dục của họ.

Một học sinh đi đến trước mặt Khánh Trần:

“Bạn học, ngươi học trường học nào?”

Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói: “Trường trung học số 1 khu thứ năm.”

Học sinh kia cười nói:

“Vậy chắc ngươi học rất giỏi, rất khó để vào trường trung học số 1. Đúng rồi, đây là truyền đơn biểu tình của chúng ta, ngươi có muốn tìm hiểu một chút không?”

Lúc này Khánh Trần đang nghĩ, Ương Ương từng nói nàng sẽ đại diện cho Át Bích đến thành phố số 10 tổ chức hoạt động học sinh biểu tình.

Như vậy, nếu biểu tình được tổ chức vào 10 ngày sau, có phải lúc này Ương Ương đã ở trong thành phố rồi không?

Khánh Trần hiếu kì hỏi:

“Trong đội biểu tình của các ngươi có cô gái nào tên là Ương Ương không?”

Một nữ học sinh lắc đầu:

“Không.”

“Ừm, cảm ơn.”

Khánh Trần xoay người rời đi, hắn không có ý định tham gia vào việc này.

Thanh tra tổ 7 không thích hợp tham dự vào buổi biểu tình.

Một giây sau, một học sinh nam nói:

“Bạn học, có lẽ ngươi cảm thấy việc biểu tình của chúng ta không có liên quan gì đến ngươi, đa số người đều nghĩ vậy. Nhưng bây giờ hệ thống giáo dục Liên Bang đang áp bức chúng ta, ngươi không đứng ra, sau này tập đoàn Liên Bang áp bức công nhân, ngươi cũng không đứng ra, đến một ngày ngươi cũng bị tập đoàn áp bức, sẽ không có ai đứng ra đâu!”

Khánh Trần quay đầu nghiêm túc nói:

“Ta khâm phục dũng khí của các ngươi, nhưng ta thật sự không thể tham gia vào việc này, xin lỗi.”

Các học sinh không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Khánh Trần rời đi.

Điều này khiến Khánh Trần nhận ra, có người lão luyện đứng ra tổ chức biểu tình cho học sinh. Họ biết rất rõ, biểu tình cần kiềm chế, dù không thể lôi kéo được người tán đồng thì cũng không thể dấy lên nghi vấn trong đầu người qua đường.

Biểu tình là vì mong muốn đúng đắn, cho nên phải dùng hành vi đúng đắn.

Việc biểu tình ở thành phố số 18 thành công đã thay đổi ảnh hưởng sâu xa do Liên Bang tạo ra, người kích động nhất vẫn là học sinh các nơi.

Khánh Trần đi hai bước, bỗng nhiên nghe thấy có người hét lên:

“Ai cho các ngươi phát truyền đơn ở chỗ này?”

Một học sinh giải thích:

“Chúng ta đã được phê duyệt, vì sao không thể?”

“Vậy cũng không được, nơi này không cho phép phát truyền đơn!”

Khánh Trần quay đầu, trông thấy ba tên thám viên ủy ban trị an PCE đang chặn đường các học sinh.

Đám thám viên cầm gậy cảnh sát trong tay, đang muốn cướp truyền đơn trong tay các học sinh.

Hắn thở dài một tiếng, quay lại:

“Theo ta được biết, nếu như đã được phê duyệt thì phát truyền đơn cũng là việc hợp lý hợp pháp.”

Một thám viên PCE nhìn về phía Khánh Trần:

“Cút sang một bên, đừng xen vào chuyện bao đồng.”

Khánh Trần cũng không nhiều lời, hắn giơ thẻ công tác của mình ra trước mặt thám viên PCE:

“Hy vọng sau khi ngươi xem xong vẫn còn dũng khí nói với ta như vậy.”

Một giây sau, thám viên PCE kia thấy rõ thẻ công tác, sợ hãi:

“Xin lỗi trưởng quan, ta không biết là ngài, ngài...”

Khánh Trần khoát tay:

“Đi đi.”

Vừa dứt lời, tên thám viên PCE kia liền kéo hai đồng nghiệp rời đi.

Mấy học sinh phát truyền đơn kinh ngạc nhìn đám thám viên rời đi, đến khi bình tĩnh lại cũng đã không thấy bóng dáng của Khánh Trần đâu nữa.

Ở trong đầu các học sinh chỉ còn lại bóng người mặc quần áo thể thao màu trắng sạch sẽ đẹp đẽ.

Một nữ học sinh cầm điện thoại lên gọi ra ngoài:

“Ương Ương tỷ tỷ, vừa rồi có một thiếu niên thấy chúng ta phát truyền đơn, đãhỏi chúng ta có biết ngươi không. Vì không khiến ngươi bại lộ, chúng ta nói là không biết. Nhưng hình như hắn là quan lớn, lúc đầu thám viên PCE muốn cướp truyền đơn của chúng ta, thấy thẻ công tác của hắn liền chạy.”