Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhàn Cư Tại Tiên Giới

Chương 9 - Suy đoán thân phận




Chương 9 - Suy đoán thân phận

Sau khi ăn xong, lão sư phụ hỏi :" tiểu tử mi tính làm gì tiếp theo, chứ cái kiểu này mi không lịch luyện được bao lâu thì đã chầu trời rồi"

Mạc Thiên Vũ nghe lão hỏi thì lắc đầu nói :" nói thật với tiền bối, ta giờ chỉ biết tới đâu hay tới đó thôi."

Mạc Thiên Vũ suy nghĩ chốc lát, ngước nhìn lão sư phụ, mỉm cười, lão sư phụ như có dòng điện chạy qua người, lão thấy Mạc thiên Vũ đang có ý đồ gì xấu, liếc mắt cậu rồi nói :" tiểu tử người muốn gì nói đi "

Mạc Thiên vũ nghe lão mở miệng trước mình thì hơi bất ngờ, trong thâm tâm cậu lại cười to :" ngon rồi, ngon rồi, hù được lão rồi"

Mạc Thiên Vũ nói :" không có gì lớn lao cả, tiểu tử tính xin chỗ ăn và ở thôi, chỉ cần an toàn và không bị làm phiền là đủ rồi :" cậu cười nhìn trông rất nguy hiểm

Lão sư phụ nghe điều kiện của Mạc Thiên Vũ thì gật đầu, vì nó quá đơn giản, điều kiện như thế để giải quyết một sự việc liên quan đến tồn vong cả tông môn thì lời quá lời, chỉ là chín trâu mất một sợi lông.

Lão sư phụ tận tình phục vụ hỏi :" thế ngươi muốn chỗ đó như thế nào"

Mạc thiên Vũ trầm tư suy nghĩ giây lát, cậu nhìn lão sư phụ nói :" gần suối, có núi, khu vực rộng rãi, đặt biệt không có thú dữ, nhất là rắn."

Lão sư phụ thấy mọi thứ đều dễ dàng, chỉ có điều kiện cuối là hơi mắc cười, lão nghi ngờ cậu sợ loài bò sát đó, lão mỉm cười híp mắt nhìn cậu.

Mạc Thiên Vũ thấy lão cười thì nổi cả da gà, cậu nói :" ta bị dị ứng với rắn từ nhỏ, sư phụ ta cũng không có cách trị, nên từ xưa tới nay đều không cho ta tiếp xúc với loài đó."

Lão sư phụ làm sao tin cái lý do vớ vẩn này, lão vuốt râu cười nói :" ta hiểu, ta hiểu, dị ứng đúng không, không sao ta sẽ giúp ngươi tìm được một nơi vừa ý "

Mạc thiên Vũ có linh cảm chuyện chẳng lành, nhưng cũng phải chấp nhận thôi, giờ thì có người lo chỗ ăn ở, vấn đề tiếp theo là nên làm gì ở thế giới tu chân này, cậu bước lại cửa sổ, nhìn xa xăm trầm tư nghĩ.

Lão sư phụ thấy cậu như vậy thì mỉm cười, ra hiệu cho đệ tử theo mình đi ra ngoài, khi bay trên trời, lão sư phụ nói với đồ đệ của mình :" người này thân phận đặc thù, có thể làm bằng hữu thì nên kết giao bằng hữu, còn không thể thì cũng nên tránh làm địch nhân, nếu không hậu quả khó lường."

Lâm Quốc Vũ nghe sư phụ mình dặn dò thì cũng hơi nghi hoặc hỏi :" hắn là đệ tử của vị đại năng nào à sự phụ?. "

Lão Sư phụ quay đầu lại nhìn đồ đệ mình, không trả lời mà hỏi ngược lại :" 'thế con nghĩ sao?. "

Lâm Quốc Vũ suy nghĩ chốc lát đáp :" theo suy đoán của đồ đệ thì đến 90% là hắn thật sự có một vị sư phụ cảnh giới cao, lý do là lúc đồ đệ gặp hắn, hắn chạy trốn từ lãnh thổ của Sư Vương ra mà không bị tổn thương, chỉ do mệt dẫn đến kiệt sức, lý do thứ hai là vì hắn đang trong tình trạng yếu đến mức nằm trên giường rồi, sư tỷ vẫn không đả thương được hắn, dù dùng tới sát chiêu. "

Lão sư phụ nghe đồ đệ mình nói ra suy nghĩ thì gật gật đầu, bỗng lão cười lắc đầu, Lâm Quốc Vũ nhìn sư phụ cười một cách khó hiểu, cậu nghĩ :" không lẽ mình nói sai chỗ nào "

Lão sư phụ thấy đồ đệ nhìn mình một cách khó hiểu như thế thì nói :" hắn nói thế mà con cũng tin, ngây thơ như con sao mà sống được đến giờ hay vậy" lão vuốt râu cười.

Lâm Quốc Vũ liếc mắt sư phụ mình, cậu hỏi :" vậy người nghĩ thân phận ra sao"

Lão sư phụ ngước nhìn lên bầu trời bao la nói :" hắn có sư phụ hay không còn chưa chắc, vì chẳng có vị đại năng nào thu đồ đệ, còn có thể chất đặc biệt không thể tu luyện như hắn, nhưng hắn có quen một lão quái vật nào không thì chắc chắn có, nếu lệnh bài theo mô tả của hắn có thật, thì chỉ cần hắn bị tổn thương là cả tông môn hay thậm chí cả một vương triều bồi tán theo hắn. "

Lâm Quốc Vũ nghe sư phụ mình nói về thân phận người thanh niên mình cứu được ở trong rừng thì trán cậu đã lắm tắm mồ hôi lạnh, cậu nói :" thật sao sư phụ???. "

Lão sư phụ lắc đầu nói :" không biết nha, hắn có cho ta thấy lệnh bài đâu, có thể sư tỷ ngươi đã thấy, về mà hỏi."

Lâm Quốc Vũ nghĩ đến trạng thái sư tỷ hồi nãy, cậu rùng mình nói :" thôi, thà tin là có còn hơn đi hỏi tỷ ấy lúc này. "

Lão sư phụ cười híp mắt nhìn đồ đệ, tay lão lấy từ trong ống tay áo ra một lọ thuốc, nhét vào tay Lâm Quốc Vũ rồi biến mất, cậu ngơ ngác nhìn lọ thuốc trên tay, ngước lên nhìn chỗ sư phụ vừa đứng, bây giờ đã không còn bóng dáng lão đâu.

Lâm Quốc Vũ cất lọ thuốc vào người, lắc đầu thở dài nghĩ :" lại bị lão đầu này hại rồi" xong rồi cậu thả người xuống đất, vì sư phụ đã biến mất nên cậu không thể duy trì trạng thái lơ lửng trên không, với lương chân khí của cậu mà đứng thêm chút nữa có khi rớt xuống nát như tương.