Chương 10 - Nơi ở mới
Ở trong phòng trọ, Mạc thiên Vũ suy nghĩ về tương lai, cậu không có mong muốn đứng trên đỉnh cao vinh quang, cậu chỉ mong cuộc sống an nhàn hết đời, ước muốn khi xưa của cậu là đi làm tích góp đủ tiền mua một miếng đất xây nhà cưới vợ, chừa một ít tiền làm vốn để cậu mở một cái tiệm gì đó làm ăn qua ngày.
Cậu quay đầu nhìn lại căn phòng trọ của mình, thở dài, ở thế giới mà cường giả vi vương như này, thì một con cừu cũng phải tập ăn thịt đồng loại để sinh tồn, cậu không biết liệu mình có giữ được bản tâm của mình ở một nơi hỗn tạp như thế này hay không, cậu đi lại bàn kéo ghế ra ngồi xuống, rót một chén trà, cậu không uống mà chỉ nhìn chén trà.
Tuyết Nguyệt quan sát tất cả, nhưng nàng không lên tiếng, vì nàng biết bây giờ là lúc để cậu suy nghĩ thông suốt và đưa ra được mục tiêu cho tương lai, nàng hóa thành linh hồn thể xuất hiện bên ngoài hiện thực, ôm cổ cậu từ đằng sau, cảnh tượng đấy cứ thế cho tới mặt trời xuống núi.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Quốc Vũ đi vào quán trọ, lão trương nhìn thấy mặt mũi cậu bầm dập thì cười hỏi :" ây da, công tử lại đi chọc con gái nhà ai mà b·ị đ·ánh đến nông nổi này vậy" lão trương trêu.
Lâm Quốc Vũ nghe lão trương chọc trêu mình thì cũng không quan tâm, cũng cười đáp :" sư tỷ ta đánh nha, còn ta mà đi chọc con gái nhà người ta, người ta có khi còn bắt rể đấy" cậu đắc ý nói.
Lão Trương nghe thế cũng cười to đáp lại :" đúng nha, công tử thiên phú cao, lại còn là mỹ nam vạn người si mê ha ha" lão trương vuốt móng ngựa.
Lâm Quốc Vũ cũng vô liêm sỉ tiếp nhận lời khen không có một tí lời thật lòng :" điêu thấp thôi, mà thôi, ta lên thăm tên kia" nói rồi cậu đi lên lầu.
Lão Trương thì quay người đi vào quầy, kêu người mang rượu và thức ăn lên cho Lâm Quốc Vũ với người thanh niên đó.
Trên lầu, Lâm Quốc Vũ đã bước vào phòng, nhìn thấy Mạc thiên Vũ đang ngủ gật trên bàn trà thì cậu bỗng nảy ra một ý tưởng hù dọa Mạc Thiên Vũ, cũng coi như phục thù vụ cậu bị lão sư phụ ép đi hỏi sư tỷ chuyện cái lệnh bài, cậu điều chỉnh lại chân khí để ẩn đi sự hiện diện của bản thân, đi nhẹ nhàng lại cạnh bàn trà, cậu nhìn thấy một chén trà vẫn còn đầy nước trà, nhưng nó đã nguội lạnh.
Cậu dùng hai tay điều khiển chân khí tụ lại ở cổ họng, điều chỉnh cho nó to nhưng không có tính sát thương, sau khi điều chỉnh xong trạng thái, cậu hít một hơi thật sâu và hét ra :" DẬY!!!!!!!"
Mạc thiên Vũ đang ngủ thì nghe một âm thanh to lớn như một quả boom được đặt cạnh bản thân p·hát n·ổ, cậu giật bắn người ra sau, làm cậu té xuống sàn nhà " BỊCH".
Cậu hoảng loạn bật người đứng dậy hét :" trời sập à…." cậu vừa hét xong thì phát hiện tên Lâm Quốc Vũ đã ngồi xuống bàn trà nhìn cậu cười.
Nhìn hắn từ trên xuống dưới, xong cậu nhìn lên trần nhà, phát hiện không có gì bất thường thì cậu biết mình bị lừa, cậu vồ đầu :"'aizz, kêu nhẹ tí không được à, hét như heo bị chọc tiết thế" than phiền thì than phiền, cậu vẫn đi lại bàn trà, cầm lấy ấm trà tự rót cho mình một chén, uống xong cậu quay qua nhìn Lâm Quốc Vũ hỏi :" sáng sớm rảnh quá không có gì làm à, qua đây phá giấc mộng đẹp của ta "
Lâm Quốc Vũ mỉm cười đáp :" có nha, việc của ta là dẫn huynh đến chỗ ở đó, thế giờ huynh muốn tiếp tục giấc mộng hay đi xem nơi ở"
Mạc Thiên vũ nghe nói đi xem nơi ở thì cũng hơi hơi tỉnh ngủ, cậu nhìn Quốc Vũ rồi lấy tay chỉ chỉ cái bụng, ý tứ là ăn sáng cái đã rồi đi.
Lâm Quốc Vũ hơi gật đầu, cậu lấy làm lạ là cảnh giới đã mạnh như thế sao còn không nhịn ăn uống được một ngày.
Mạc Thiên Vũ cũng nhìn ra mặt khó hiểu của đối phương, cậu nhún vai nói :" thói quen thôi, không có gì lạ"
Lâm Quốc Vũ nghe nói đó là thói quen thì cũng không nghi hoặc nữa, cậu cũng biết có một số lão quái vật có thú vui rất là dị, nên chuyện mà một người có thể là đệ tử của một vị đại năng mà có thói quen ăn uống cũng bình thường lắm rồi.
Mạc Thiên Vũ đứng dậy, đi ra cửa phòng hô to :" tiểu nhị, cho một mâm thức ăn, cái gì ngon nhất cứ đem lên hết" nói xong cậu đi lại bàn trà, ngồi xuống vỗ vai Lâm Quốc Vũ nói :" tiền bạc huynh lo nha."
Lâm Quốc Vũ rất là mệt lòng nha, một vị sư phụ đã chịu không nổi, giờ còn thêm một vị tôn thần này, sao người nào cũng không có tí gì gọi là mặt mũi hết vậy. Cậu vỗ lại vai Mạc thiên vũ nói :" yên tâm, mọi thứ sư phụ ta lo hết" nói rồi cậu quay qua nhìn Mạc Thiên vũ cười một cách nham hiểm, Mạc thiên vũ cũng nhìn cậu cười đê tiện, rồi cả hai cũng cười to.
Ở một nơi nào đó, lão sư phụ đang ngồi đánh cờ với một lão nhân gia, lão sư phụ thấy ngứa ngáy lỗ tai, lão lấy tay rải rải lỗ tai, lão lẩm bẩm :" tên khốn kh·iếp nào nói xấu sau lưng ta đây, để ta biết được thì hắn biết thế nào là địa ngục" lão nhân gia ngồi đối diện thấy lão sư phụ vừa rải tai, vừa lẩm bẩm thì cười và nói :" lão khốn kh·iếp như người mà không có ai chửi rủa mới không bình thường đó ha ha." lão nhân gia vuốt râu cười.
Lão sư phụ :" lão già c·hết bầm người rủa ai đấy, có giỏi thì đại chiến vài trăm hiệp"
Lão nhân gia :" thôi khỏi, già rồi, suốt ngày đánh đấm ra thể thống gì, có đánh thì cũng đánh trên bàn cờ…. Chiếu tướng." lão nhân gia tay cầm quân cờ đặt xuống.
Lão Sư Phụ đơ người, lão đứng dậy, chỉ mặt lão nhân gia :"thật là vô liêm sỉ, lão đầu người nhân lúc ta không để ý mà chơi xấu"
Lão Nhân Gia vuốt râu cười to :" thời tới cản không kịp nha ha.. Ha"
Lão sư phụ duỗi người, lão lại ngồi xuống cầm chén trà uống một ngụm rồi thở dài, nhìn lão nhân gia và hỏi :" lão có biết gì về Chí Tôn không…?"
Lão Nhân Gia :" biết thì có biết, nhưng chỉ là những giai thoại trong cổ tịch xa xưa, còn nếu mà nói về thông tin của Chí Tôn thì lão hỏi ta cũng như không rồi."
Lão sư phụ nghe người bạn già mình nói như vậy, lấy tay vuốt vuốt râu suy nghĩ, Lão Nhân Gia nhìn thấy Lão Sư Phụ hôm nay có gì đó khác thường xuyên.
Hiếm khi nào thấy lão sư phụ nghiêm chỉnh như vậy, Lão Nhân gia hồ nghi hỏi
Lão Nhân Gia :" ngươi cần biết về mấy thứ cổ xưa đó làm gì?"
Lão Sư Phụ :" ta nghĩ có lẽ ta đã gặp được người kế thừa của Chí Tôn, nhưng cũng không đúng lắm, ta cứ thấy sai sai chỗ nào…"
Lão Nhân Gia nghe thấy thế trợn mắt, Lão đã đọc qua nhiều cổ tịch ghi lại, khi mà cảnh giới tới Độ Kiếp thì sẽ gặp Thiên Phạt, nếu có thể sống sót qua được Thiên Phạt thì cũng không thể ở lại nơi này, vì linh khí nơi này rất mỏng manh không đủ cung cấp cho cảnh giới cao như thế, sẽ khiến thế giới sụp đổ.
Còn về Chí Tôn, theo như lão nhân gia biết được qua một số ít cổ tịch còn sót lại từ thời thượng cổ có ghi chép " khi mà Vô Thượng biến mất, thập đại chí tôn thì tan rã, người người đều muốn chiếm đoạt Vô Thượng thần cách nên đã xảy ra một trận chiến khốc liệt, nó như một đại nạn cho thế giới, khiến cho thế giới suy kiệt đến tình trạng gần như hoang phế, lúc mà thế giới sắp sập thì Vô Thượng đã trở về, nhìn thấy tình trạng trước mắt khiến người không hài lòng, Vô Thượng lôi thập đại chí tôn đập một trận khiến họ mấy vạn năm còn sợ, từ đó thập đại chí tôn kiêng kỵ nhiều hơn và ít lộ diện "
Thế nên Lão Nhân Gia nghe người bạn già mình nói hắn có thể đã gặp người kế thừa Chí tôn ở thế giới này rất không thể tin được, Lão Nhân gia không nghi ngờ Lão Sư phụ nói dối, vì lão nhân gia biết người bạn già này của mình mặc dù hơi khốn kh·iếp và vô liêm sỉ, nhưng chưa nói điêu bao giờ.
Lão Nhân Gia :" thế ngươi còn nhớ hắn là ai không…?"
Lão Sư Phụ :" sao không nhớ, đồ đệ ta cứu hắn ở trong rừng, hắn nói hắn thoát ra từ lãnh thổ của Sư Vương đấy, mà hắn chỉ là người thường chưa có tu luyện, nên ta mới thấy chỗ nào nó không đúng đây này"
Lão Nhân Gia :" chỉ vì hắn là người thường có thể trốn thoát khỏi Sư vương mà ngươi đã cho hắn là người kế thừa chí tôn !!!"
Lão nhân gia cười to, lão sư phụ thì lắc đầu
Lão Sư Phụ :" nếu mà chỉ thế thì ta chỉ nghĩ là hắn may mắn thôi, lý do mà ta nghi ngờ hắn là hắn có thể đỡ được sát chiêu của Nhược Khê, hắn còn nói hắn lệnh bài do sư phụ hắn ban cho, theo lời hắn miêu tả thì đến 80 90 phần trăm giống theo ghi chép của cổ tịch, mà hắn là người thường thì có thể đụng tới cổ tịch thượng cổ sao… "
Lão Nhân Gia nghe thế cũng lâm vào suy nghĩ.
Lão sư phụ :" còn việc Nhược Khê t·ấn c·ông hắn, hắn còn dám ra điều kiện để bỏ qua mà, nên ta mới nghi ngờ ! "
Lão Nhân Gia :" thế hắn ra điều kiện thế nào? "
Lão Sư Phụ :" lo cho hắn chỗ ăn ở….. "
Lã nhân gia nghe lão sư phụ nói về điều kiện mà người thanh niên đưa ra thì lão thì chỉ im lặng, suy nghĩ của lão bây giờ là" thật à… "
Lão Sư Phụ nhìn thấy bộ mặt kinh ngạc của lão nhân giả thì lắc đầu cười khổ
Lão sư Phụ :" thế đấy, coi có rối không, giờ đồ đệ ta đang dẫn hắn đi tới nơi ta đã chuẩn bị cho hắn rồi"
Lão Nhân gia nghe thế cũng gật gật đầu nói :" tốt, lần sau ngươi hãy dẫn ta theo, ta coi thử người mà ngươi nghi ngờ kế thừa chí tôn là như thế nào !"
Lão Sư Phụ :" được, giờ ta đi xem tên tiểu tử đấy, biết đâu lại nhờ hắn ta có thể quen biết một vị Chí tôn ha...ha...ha"
Nói rồi lão sư phụ đứng dậy, bay đi mất, chỉ để lại chén trà đã cạn đáy.