Chương 8 - Lão Sư Phụ!
Lâm Nhược Khê chỉ tay về phía Mạc Thiên Vũ nói một cách lạnh lẽo :" DIỆT" cự kiếm chém xuống cực mạnh, mang theo âm thanh xé gió, do thể tích lớn cộng với việc chém nhanh, khiến một số mảnh băng rơi từ trên thân kiếm ra, mảnh băng rơi xuống như mưa, tạo thành một đợt sát thương thứ 2.
Mạc Thiên Vũ hoảng sợ rồi, cậu nói lớn :" Tuyết Nguyệt, lệnh bài" cậu vừa nói xong, từ trong hư không rơi xuống tay cậu là tấm lệnh bài Chí Tôn, cậu cầm chắc trong tay, tay đã chảy mồ hôi do hồi hộp và sợ hãi tạo thành.
Khi cự kiếm chém xuống chỉ cách đầu Mạc Thiên Vũ 3cm thì như cây kiếm gỗ đánh vào ngọn núi, nứt từ mũi kiếm dài đến chuôi kiếm, tan rã thành tuyết rơi xuống đất.
Lâm Nhược Khê thấy vậy thì bất ngờ vô cùng, đây là chiêu mạnh nhất của cô, đồng cảnh giới thì một chiêu là nhất sát, chỉ có cao hơn cô một đại cảnh giới mới có thể còn sống sau cú đó, chứ chưa nói đên không bị tổn thương như Mạc Thiên Vũ.
Mạc Thiên vũ lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán và nói :" đã nhường" rồi cậu ngồi xuống giường, cậu vẫn chưa ăn uống dưỡng sức, mà chơi trò cảm giác mạnh đến cấp độ t·ử v·ong thì quá sức chịu đựng nha.
Lâm Nhược Khê thấy cậu không bị một v·ết t·hương nào do chiêu thức cô tung ra thì cô cũng e ngại, cô nghĩ :" hắn đã yếu đến tình trạng này, mà ta còn không thể đụng tới hắn, nếu như hắn hồi phục như cũ thì mạnh đến cỡ nào đây."
Mạc Thiên Vũ sau khi ngồi xuống giường hít thở được vài hơi thì cậu mỉm cười, trong thâm tâm cậu rất vui vẻ nha, cậu nghĩ :" trang bức hoàn tất, mặc dù không được như mong muốn, nhưng kết quả vẫn như dự đoán là được rồi hahaha. "
Mạc Thiên Vũ ngước lên nhìn cô và nói :" đừng bao giờ đánh giá ai qua vẻ bề ngoài, kẻ đó có thể là một đứa nhóc hay một lão già tàn tật đi nữa, vì biết đâu họ là cao thủ ẩn danh, nhớ lấy, đây là kinh nghiệm của ta đấy. " cậu mỉm cười
Trong thâm tâm cậu lại suy nghĩ khác :" trang bức trước mặt gái thì còn gì tuyệt vời hơn hề hề "
Lâm Nhược Khê lâm vào trầm tư, không biết cô đang nghĩ gì, từ ngoài cửa sổ có 2 bóng dáng bay vào, một người là tên sư đệ Lâm Quốc Vũ, còn một người đã trung niên, nhìn rất uy phong, cặp mắt như đại bàng, lão nhìn Mạc Thiên Vũ từng trên xuống dưới một lần rồi quay qua Lâm Nhược Khê nói :" đồ nhi, tài nguyên ta có thể cho con thêm mà, đâu cần đi g·iết người c·ướp c·ủa chứ"
Lâm Quốc Vũ nghe lão sư phụ nói vậy thì câu bổng nhảy qua đứng cạnh Mạc Thiên Vũ, Lâm Nhược Khê thì gân xanh tiếp tục nổi, một chưởng ngay ngực lão sư phụ dính tường.
Lão sư phụ bò ra từ đ·ống đ·ổ n·át nói :" khục khục, đồ nhi ta vẫn ác liệt như ngày nào."
Mạc thiên Vũ nhìn thấy cảnh đó thì quay đầu qua hỏi tên sư đệ : Lâm huynh đệ, chuyện đại nghịch bất đạo này ta thấy hình như nó giống như thường xuyên xảy ra nhỉ? "
Lâm Quốc Vũ trả lời :' không có gì, cơm bữa ấy mà, bất quá cũng chẳng có gì đáng lo, sư phụ tu vi đã khá cao rồi, địa vị trong tông môn của người cũng thuộc dạng có tiếng nói."
Mạc Thiên Vũ gật đầu lại nói tiếp :" vậy à, huynh đệ có phiền không nếu kêu cho ta thứ gì đó bỏ bụng…. Ục… ục " cậu lấy tay chỉ chỉ cái bụng đang kêu của mình
Lâm Quốc Vũ nghe thế thì cười rồi lắc đầu đi ra khỏi phòng, lão sư phụ phủi bụi trên người xong thì nhấc một cái ghế lại cạnh giường Mạc Thiên Vũ ngồi rồi nhìn cậu và hỏi :" tiểu tử, ta thấy ngươi giống như chưa từng tu luyện, vì sao có thể chống đỡ sát chiêu của Nhược Khê nhà ta."
Mạc Thiên Vũ đáp :" đồ sư phụ tặng, sư phụ nói ta không có duyên tu tiên nên đá ta đi, nói ta đi tìm kiếm cơ duyên thuộc về mình, trước khi đi có tặng ta một tấm lệnh bài và dặn, nếu như con có bị một lão quái vật ngàn năm nào đó bắt nạt, hãy giơ lệnh bài này ra, hắn sẽ tha cho con, vậy đấy "cậu tự tạo ra sơ yếu lý lịch cho bản thân.
Lão sư phụ nghe thấy thế thì lâm vào suy nghĩ, ông lại tiếp tục hỏi :" thế ngưoi có biết cảnh giới của sư phụ mình không?. "
Mạc Thiên Vũ lắc đầu :" không " cậu thật sự chả biết cảnh giới ở đây phân ra sao
Lão sư phụ hỏi tiếp :" vậy ngươi có thể cho ta coi lệnh bài không"
Mạc thiên Vũ tiếp tục lắc đầu và nói :" không thể, nhưng tiểu bối có thể nói hình dạng lệnh bài ra sao"
Lão sư phụ bắt đầu hứng thú :" cũng tốt, ngươi hãy miêu tả lại hình dạng của lệnh bài ta nghe"
Mạc Thiên Vũ cười mỉm nói :" lệnh bài to bằng bàn tay, nặng khoảng 10 cân, mặt trước có chữ " Nguyệt " mặt sau có hình ánh trăng lưỡi liềm"
Lão sư phụ nghe xong thì hơi giật mình, lão lẩm bẩm :" chẳng lẽ là nó…. Nhưng họ có đệ tử bao giờ." lão hơi nghi ngờ nhìn Mạc Thiên Vũ, lão thử phóng Thần Thức để thăm dò cậu, Thần Thức đến gần thì như bị cản bởi một bước từng kiên cố, dù cho cảnh giới của lão vẫn không thể nhìn ngó được một xíu gì, khi thu lại thần thức thì lão tin rồi.
Lão quay lại nhìn Nhược Khê thì thở dài suy tư :" haizz, đệ tử mình chọc tới thứ dữ rồi, không biết chuyện này có dàn xếp nổi không đây haizzzz."
Mạc Thiên Vũ thấy lão vừa thở dài vừa lẩm bẩm thì cậu cười trong lòng :" đã quá nha, cảm giác lừa được mấy người tu tiên thật sảng khoái nha hehehehe."
Từ bên ngoài có tiếng bước chân đi gần lại, khi mở cửa ra là Quốc Vũ đang bê đồ ăn vào, cậu đi gần lại Mạc Thiên Vũ đặt mâm đồ ăn xuống nói :" huynh ăn tạm thứ này đi." trong mâm là một tô cháo trắng và 2 cái bánh bao, thêm một ly nước.
Mạc Thiên Vũ thấy mâm đồ ăn thì làm lạ hỏi :" quán trọ không có thịt à?"
Lâm Quốc Vũ nghe hỏi thế thì liếc sư tỷ mình cười khổ :" có thì có, nhưng giờ nó như cục đá rồi "
Mạc Thiên Vũ nghe thế cũng liếc mắt nhìn Lâm Nhược Khê, lão sư phụ cũng liếc nhìn nàng, làm nàng vừa ngại vừa giận :" hừ…" này hừ lạnh một cái, ba người lại liếc mắt nhìn nhau
Mạc Thiên Vũ nói :" thôi, có ăn đã may, hên là vẫn còn chỗ nằm "
Lâm Quốc Vũ và sư phụ đều gật đầu phụ họa :" đúng vậy, đồ ăn ở đây món nào cũng ngon, cháo trắng cũng ngon, người cứ ăn đi đừng ngại."
Lâm Nhược Khê nghe ra ba người đang ám chỉ tại nàng mà chỉ còn mỗi cháo trắng để ăn, nàng giận đùng đùng đi ra khỏi phòng, đóng cửa cái " RẦM" làm cả ba giật mình, nhìn nhau cười lắc đầu.