Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhàn Cư Tại Tiên Giới

Chương 50 - Lâm Quốc Vũ bị bắt




Chương 50 - Lâm Quốc Vũ bị bắt

Lâm Quốc Vũ đang đi trên đường cùng một người đồng môn, bất ngờ từ đằng có 2 bóng người t·ấn c·ông về phía họ, như họ chỉ được lệnh bắt sống mà không phải thủ tiêu, Lâm Quốc Vũ chỉ b·ị đ·ánh ngất mà mang đi, người đồng môn kia cũng b·ị đ·ánh ngất nhưng không mang đi.

Mọi thứ xảy ra một cách chớp nhoáng, nếu quy ra thời gian ra hai người lạ mặt đó ra tay thì chỉ có ba giây mà thôi.

Lâm Quốc Vũ mơ màng tỉnh dậy, cảm giác cơ thể đang bị thứ gì đó quấn lấy, cậu ngó xuống thì đã thấy cơ thể mình bị trói lại, cậu ngước lên nhìn xung quanh thì thấy được Long Ngạo Kiệt đang ngồi đối diện nhìn cậu.

Lâm Quốc Vũ nói : “Ngạo Kiệt, ngươi muốn làm gì ta!?.”

Long Ngạo Kiệt cười khoái chí : “Yên tâm, ta nào dám làm gì ngươi cơ chứ.”

Lâm Quốc Vũ bán tín bán nghi : “Vậy ngươi sai người bắt ta làm gì?.”

Nghe Lâm Quốc Vũ như nói một câu chuyện cười, Long Ngạo Kiệt cười một cách điên cuồng, ánh mắt hắn nhìn Lâm Quốc Vũ như con sư tử đang chuẩn bị kết liễu con mồi mà mình đã rình rập bấy lâu nay.

Long Ngạo Kiệt nói : “Đem hắn nhốt lại, kêu người thông báo cho con tiện nhân đó biết.”

Lâm Quốc Vũ nghe như thế thì đã biết được ý đồ của Long Ngạo Kiệt, hắn muốn cậu làm con tin để uy h·iếp Lâm Nhược Khê.

Lâm Quốc Vũ gào thét : “Người mà làm hại đến tỷ ấy, có c·hết ta cũng làm ma ám ngươi!!!.”

Nghe lời gào thét của Lâm Quốc Vũ khiến tâm trạng Long Ngạo Kiệt không thoải mái, hắn vẩy ra hiệu cho người dưới, những người kia hiểu ý đi theo lối Lâm Quốc Vũ vừa bị kéo đi kia.



Từ trong căn hầm tối, tiếng hét đau đớn có thể rung động linh hồn của ai nghe thấy, Lâm Quốc Vũ bị t·ra t·ấn một cách dã man, máu me be bét, cơ thể đâu đâu cũng là v·ết t·hương, nhìn cậu không khác gì tên ăn mày.

Nhưng vì cậu là con tin trong tay Long Ngạo Thiên, nên những người này dù có t·ra t·ấn cậu thì cũng để cho cậu một con đường sống, nếu không sẽ hỏng hết việc mà Long Ngạo Kiệt muốn làm.

Lúc trước do có sự bảo vệ từ Lâm Khiết Quốc nên Long Ngạo Kiệt không dám làm gì hai người họ, nhưng bây giờ Lâm Khiết Quốc đã đi được vài ngày, thời gian này đã đủ cho lão đi thật xa rồi.

Long Ngạo Kiệt không còn kìm nén được tham vọng chiếm hữu của mình đối với nhan sắc của Lâm Nhược Khê, cậu đã sai người đi bắt Lâm Quốc Vũ về, lấy tính mạng của hắn ra để uy h·iếp Lâm Nhược Khê làm theo yêu của của mình.

Lâm Nhược Khê đang ngồi tu luyện trong động phủ, có một mũi tên bay vào, nó cắm vào cửa, nàng mở mắt ra, nàng có một linh cảm không tốt, trong lúc tu luyện thì như có thứ gì đó đang khiến cho chân nguyên nàng r·ối l·oạn, dù nó không ảnh hưởng đến quá trình tu luyện nhưng nó khiến nàng chú ý đến.

Lâm Nhược Khê đi ra cửa, rút mũi tên đó ra, trên đuôi có kẹp một mảnh giấy, nàng tháo mảnh giấy đó ra khỏi mũi tên, mở thì có dòng chữ : “Lâm Quốc Vũ đang ở chỗ ta, nàng hãy đến đón sự đệ của mình đi!.”

Lâm Nhược Khê siết chặt tay, khiến cho thanh tiễn kia gãy đôi, không khí xung quanh giảm nhiệt độ một cách đáng sợ, những chiếc lá trên cành cây đã có dấu hiệu của sự đóng băng.

Lâm Nhược Khê đẫm chân một phát, như một quả t·ên l·ửa được thả, bắn về phía động phủ của Long Ngạo Kiệt.

Trở lại nơi Lâm Quốc Vũ bị t·ấn c·ông, người đồng môn khi nãy đã được người khác phát hiện, họ mạng người đó vào một góc mát để gọi dậy, khi người đồng môn đó mở mắt ra thì nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Lâm Quốc Vũ đâu thì cậu hỏi : “Quốc Vũ đâu, hắn có sao không!?.”

Mọi người đều lắc đầu, một người trong đó nói : “Quốc Vũ có đây đâu, chúng ta chỉ thấy có một mình ngươi nằm ở giữa đường mà thôi.”

Người đồng môn đó giật mình, đứng dậy nhìn xung quanh, khi đã chắc chắn Lâm Quốc Vũ không có ở quanh đây, cậu bắt đầu lo lắng, cậu quyết định đi tìm Nhược Khê để nói lại chuyện này.



Khi đến đông phủ của Lâm Nhược Khê thì người đông môn đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, dù Nhược Khê đã đi cách đây ít phút, nhưng dư chấn nàng để lại vẫn chưa tan hết, những giọt nước chảy từ lá cây xuống đất, phản chiếu ánh sáng mặt trời, làm cho nơi này nhìn vào rất tươi sáng.

Khi đi đến cửa thì người đồng môn nhìn thấy dưới đất lõm một lỗ, có thanh tiễn đã gãy làm đôi kia, người đồng môn bắt đầu xâu chuỗi những việc này với nhau, cậu kết luận ra được chủ mưu của việc này là Long Ngạo Kiệt.

Vì sao lại là Long Ngạo Kiệt ư, việc này rất đơn giản, đầu tiên là Lâm Quốc Vũ b·ị b·ắt cóc, thanh tiễn gãy đôi tượng trưng cho việc đã có kẻ thông báo việc gì đó, khung cảnh nơi này đã nói lên khi đọc bức thư đó khiến Nhược Khê tức giận, vết lõm dưới đất nói lên việc Nhược Khê đã đi tìm kiếm chủ nhận của bức thư trong tâm trạng nổi giận.

Và những chuyện này đã khiến cho cậu liên tưởng đến một người dám làm như thế, ở trong tông môn này thì người dám b·ắt c·óc Lâm Quốc Vũ, gửi thư cho Lâm Nhược Khê khiến nàng nổi cơn thịnh nộ như vậy thì Long Ngạo Kiệt là kẻ tình nghi số một.

Người đông môn nghĩ chuyện này chỉ có Trưởng Lão mới can thiệp vào được, nhưng các vị trưởng lão chưa chắc gì đã can thiệp vào, vì sao Long Ngạo Kiệt dám làm như thế ở tông môn.

Đương nhiên hắn phải có chỗ dựa vững chắc rồi, và người bao che cho hắn chính là Thái Thượng Trưởng Lão, cho nên việc này có là Trưởng Lão cũng chỉ nhắm mắt cho qua mà thôi.

Dù là Lưu Phách Duệ cũng không dám, hắn vì ngồi vào chức Tông Chủ nên áp lực từ nhiều phía ngăn cho hắn nhúng tay vào, nếu hắn nhúng tay vào chuyện này thi Thái Thượng Trưởng Lão chắc gì đã nể mặt Tông Chủ như hắn.

Thế giới cường giả là vậy, dù bạn có quyền lực nhưng bạn không có thực lực thì cũng chỉ là con rối trong tay kẻ khác, đó là cũng là vì sao khi Lâm Khiết Quốc ra khỏi tông môn thì Long Ngạo Kiệt ra tay một cách không kiêng kị ai.

Người đông môn thở dài, cậu cũng biết tính cách của Long Ngạo Kiệt như thế nào, hắn đã vang danh trong tông môn rồi mà, giờ Lâm Khiết Quốc đã không còn ở đây, trưởng lão khác thì không can thiệp, cậu đang nghĩ đến ai có thể nhúng tay vào vụ này.

Bất chợt cậu nhớ ra còn một vị trưởng lão khác, đó chính là Mạc Thiên Vũ, ngày đầu Thiên Vũ vào tông môn cũng là do Lâm Khiết Quốc dẫn vào, lúc đó có cả Lâm Quốc Vũ đi theo, nên cậu nghĩ họ sẽ quen biết nhau.

Người đồng môn ba chân bốn cẳng chạy về phía nơi ở của Thiên Vũ, vì sao người này lại lo lắng cho hai người kia như vậy, vì hắn vốn coi Lâm Quốc Vũ như một người huynh đệ, cậu cũng là một trong số ít hảo hữu của Lâm Quốc Vũ ở tông môn này.



Cho nên khi biết Lâm Quốc Vũ có chuyện không hay xảy ra, cậu cũng không lo sợ sẽ bị Long Ngạo Kiệt ghi thù vì đã tìm cách cứu hai tỷ đệ họ.

Khi chạy đến nhà của Thiên Vũ, cậu cũng có đôi chút lo lắng, sợ Thiên Vũ không tin tưởng lời cậu nói, đứng trước cửa, cậu cúi người về phía ngôi nhà và nói : “Mạc Trưởng Lão, đệ tử có việc cầu cứu!!!.”

Thiên Vũ đang nằm ngủ trưa, tính cậu một khi đã ngủ thì rất khó kêu dậy, huống hồ người kia chỉ đứng bên ngoài nói vào như vậy, nhưng Tuyết Nguyệt lại khác, nàng đã cảm nhận được sự hiện diện của người đồng môn kia từ khi hắn đặt chân đến mảnh đất này.

Tuyết Nguyệt nhẹ nhàng ngồi dậy, nàng tránh làm Thiên Vũ thức giấc, đi ra cửa nhìn người đồng môn kia.

Người đồng môn thấy người ra không phải là Thiên Vũ, mà là Tuyết Nguyệt, một người cực kỳ khủng bố, cậu nuốt nước miếng, nhưng cậu cũng biết, nếu cậu mà cứ ấp úng như thế mới dễ c·hết.

Người đồng môn nói : “Xin tiền bối hãy ra tay cứu Lâm Quốc Vũ.”

Tuyết Nguyệt che miệng ngáp một cái, nàng nói : “Nói rõ, có chuyện gì, nếu chỉ vì một chuyện lặt vặt mà ngươi dám tìm tới đây làm phiền chúng ta, hậu quả ngươi gánh nổi không?!.”

Người đồng môn run sợ, cậu quỳ nói : “Đệ tử nào có gan làm như vậy, chuyện là trong lúc đi dạo với Lâm Quốc Vũ thì bị kẻ lạ t·ấn c·ông, theo suy đoán của đệ tử thì việc này do Long Ngạo Kiệt chủ mưu vì hắn đã ham muốn chiếm đoạt Lâm Nhược Khê từ lâu, và hắn muốn dùng Lâm Quốc Vũ để uy h·iếp tỷ ấy.”

Tuyết Nguyệt gật đầu, nàng đã chấp nhận bảo vệ họ thay Lâm Khiết Quốc thì nàng sẽ thực hiện đúng lời hứa.

Tuyết Nguyệt nói : “Bây giờ ngươi ở đây đợi ta cứu họ về, nhớ kỹ không được làm ồn khiến huynh ấy thức giấc, nếu huynh ấy tỉnh dậy mà có hỏi ta đâu thì ngươi cứ việc nói những gì người biết.”

Nói rồi Tuyết Nguyệt quay đầu vào nhà, đi đến bên cạnh Thiên Vũ, nhét vào người cậu một lá bùa, Tuyết Nguyệt phải cẩn thận mọi chi tiết, nàng không muốn vì một chút sơ sót nào khiến Thiên Vũ có chuyện không hay.

Sau đó nàng đi ra, đóng cửa lại, mặc cho người đồng môn kia phải đứng ở ngoài, người đồng môn cũng không dám nói gì, cậu biết được sự khủng bố của Tuyết Nguyệt, dù b·ị b·ắt đứng ở ngoài, nhưng cũng còn may là khu vực này cây cối cũng to, có sông nhỏ, tạo nên không khí mát mẻ.

Cậu đi đến một gốc cây gần nhà ngồi đợi, cậu biết việc này đã giải quyết, chỉ cần Tuyết Nguyệt ra tay thi Thái Thượng Trưởng Lão cũng không dám ho he, cho nên việc này đã ổn thoải.