Chương 49 - A Ngưu, Mạnh Trần mất ngủ
Khi mặt trời ngả về phía tây cũng là lúc cuộc tập luyện của hai người kết thúc, dù chưa hoàn thành được yêu cầu mà Thiên Vũ đề ra, nhưng họ cũng đã mệt mỏi lắm rồi.
A Ngưu thì đã làm vỡ số lượng trứng gà không điểm xuể, nhưng thân cây đó vẫn như cũ, không một vết tích, chỉ có sờ tay vào mới cảm nhận được sự khác biệt mà thôi.
Mạnh Trần thì vẫn là bài tập cũ, chạy khắp sân, chạy đến khi nào trời tối hoặc đã đủ số vòng Thiên Vũ đề ra mới xong.
Khi cả hai chuẩn bị nghỉ ngơi thì Thiên Vũ đi ra nói : “Lại đây.”
Cả hai đi lại chỗ Thiên Vũ, thì trước mắt là hai cái lu, bên trong là có nước nóng và một ít thảo dược.
Thiên Vũ nói : “Tốt, hai tên các ngươi vào ngâm đi, xong rồi thì nhà ai nấy về.”
Và cứ như thế ngày này qua ngày nọ, A Ngưu và Mạnh Trần đều được tập luyện như thế hằng ngày, sau mỗi buổi tập đều được Thiên Vũ cung cấp một lượng thảo dược để tẩm bổ thân thể.
Một tháng sau thì mọi thứ đã có kết quả, A Ngưu dù vẫn chưa hoàn thành được việc đấm gãy thân cây, nhưng cái cây đã bị cậu đấm lõm một lỗ thấy rõ.
Mạnh Trần thì cơ thể đã nổi lên những đường cơ bắp, cơ thể đã rắn chắc hơn, dù ngoại hình bé ngoại và vì bộ y phục che lấp, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi từ khí chất, và đương nhiên hắn vẫn chưa chạy nổi 50 vòng trong một ngày.
Trong một tháng tập luyện đó, luôn có sự giá·m s·át và được ăn cơm chó từ Thiên Vũ, có những đêm hai người họ phải thức trắng vì tiếng động bên nhà Thiên Vũ phát ra.
A Ngưu thì đơn giản là do tiếng động đó làm ảnh hưởng nên ngủ không ngon, Mạnh Trần vì có sự hiểu biết, nên tiếng động đó càng làm cậu khó chịu trong người, nhưng cũng chỉ dám nói một cách ám chỉ với Thiên Vũ chứ không dám chỉ thẳng mặt mà trách.
Tuyết Nguyệt dù có thể dùng sức mạnh để chia cách hai ngôi nhà như hai thế giới khác biệt, nhưng khi đã bị Thiên Vũ hành sự, thì sức mạnh của nàng như bong bóng khí mà tan biến một cách kỳ diệu.
Lại thêm một tháng trôi qua, lần này A Ngưu đã đấm đỗ được một thân cây, Thiên Vũ đổi món cho hắn, cậu bảo hắn đấm nát một hòn đá, do có sự quen thuộc nên A Ngưu cảm thấy không khó khăn lắm trong lần này, nhưng cũng không phải dễ dàng dùng tay không đấm vỡ một hòn đá.
Mạnh Trần thì đã nâng được 10kg lên 20kg, và vẫn chạy số vòng như cũ, lần này mặc dù trọng lượng đã tăng nhưng trên khuôn mặt cậu không hề nhíu lại, chạy một cách có quy luật, đúng nhịp độ, như là cậu đang luyện một bộ thân pháp chứ không đơn giản là chạy.
Đương nhiên số lượng dược liệu để hai tên này ngâm cũng phải tăng lên, đệ tử bình thường thì một tháng mới được phát một ít tài nguyên để sử dụng trong việc tu luyện, còn A Ngưu và Mạnh Trần thì dùng nó như ăn cơm.
Dù có mệt mỏi, nhưng họ cũng cảm thấy vui, họ vui vì mình mạnh lên một cách thấy rõ, nhất là Mạnh Trần, cậu đã có được thứ cậu luôn mong muốn, dù nó không đáng để nói, nhưng đây chính là bước đầu tiên để cậu thực hiện được mong ước.
Bước sang tháng thứ ba, A Ngưu đã có sự điềm tĩnh hơn, khí thế cậu đã thay đổi, nếu như ba tháng trước là một đứa chỉ biết dùng sức mạnh một cách bừa bãi, thì bây giờ cậu đã có được sự kiểm soát trong từng cú đấm được tung ra.
Thiên Vũ chỉ dạy A Ngưu về kỹ xảo trong chiến đấu, vì A Ngưu vốn đã mạnh thân thể, điều hắn thiếu chỉ là kinh nghiệm, trong một cuộc chiến ngang sức thì kẻ nào nhiều kinh nghiệm hơn sẽ thắng, cho nên Thiên Vũ đã dạy hắn về Thái Cực Quyền.
A Ngưu đã có sức mạnh thân thể thì Thái Cực Quyền là kỹ xảo cho cậu, Thái Cực cũng như lưỡng nghi, nó là sự cân bằng, trong một đòn t·ấn c·ông chắc chắn sẽ có điểm sơ hở, và để tìm ra sơ hở trong đòn t·ấn c·ông đó thì ta cần hiểu được quy luật thế giới này vận hành.
Dù nó có biến hóa ảo diệu ra sao, thì nó điều sẽ có một điểm luôn không thay đổi, chính là nguồn gốc của nó.
Còn về Mạnh Trần thì Thiên Vũ truyền cho như Bá Thể Thuật, vì hắn vốn căn cơ yếu nên việc hấp thụ linh khí không được, nên Thiên Vũ đang hướng hắn tới con đường thể tu.
Đối với Thiên Vũ thì việc chỉ dạy hai kẻ kia tập luyện cũng như đánh Thái Cực Quyền vậy, một kẻ cần được mềm dẻo lại trong lối t·ấn c·ông, một kẻ thì cần mạnh mẽ trong lối t·ấn c·ông, cả hai trái ngược nhau một trời một vực.
Sau khi kết thúc ba tháng tập luyện dưới sự chỉ dẫn của Thiên Vũ, hai người họ đã thay đổi một cách ngoạn mục, nếu bây giờ kêu Thiên Vũ tay đôi với một trong hai người thì cậu thua chắc không còn gì để bàn.
A Ngưu đã không còn mù quáng mà đánh đấm nữa, Mạnh Trần thì thôi, hắn chắc hai xác Thiên Vũ chọi không lại chứ ở đó mà đùa.
Thiên Vũ cảm thấy mình thật hay, có thể đào tạo ra hai kẻ như vậy, nhưng giờ cậu cũng cảm thấy cuộc đời lắm bi đát, khi mà hai người kia chỉ mất 3 tháng để thay đổi, còn cậu vẫn vậy, vẫn ôm đùi Tuyết Nguyệt mà sống.
Nhưng Thiên Vũ tự hào, có ngon thì ngươi tìm được một vị lão bà giống cậu đi rồi nói, vừa mạnh, vừa có nhan sắc tuyệt trần, lại còn một lòng ch·ung t·hủy với mình.
Thiên Vũ kêu hai người họ vào nhà để nói chuyện, A Ngưu và Mạnh Trần nghe thấy thì đi lại con sông rửa tay rửa mặt cho nó sạch sẽ chút, vì cả hai đều tập luyện thì việc bụi bặm và mồ hôi dính trên thân là điều không thể tránh khỏi.
Đợi cho A Ngưu và Mạnh Trần ngồi xuống thì Thiên Vũ nói : “Hai ngươi tập luyện nhiêu đây là đủ rồi, giờ thì nên ra ngoài để tích lũy kinh nghiệm thực chiến.”
Hai người gật đầu không nói, họ đang đợi Thiên Vũ nói tiếp.
Thiên Vũ nói : “Giờ thì các ngươi hãy về nhà nghỉ ngơi, ngày mai hãy đi nhận nhiệm vụ ở tông môn và ra ngoài, dù thế nào cũng phải sống sót, nhớ lấy !.”
A Ngưu và Mạnh Trần đứng dậy, cúi đầu đồng thanh đáp : “Đệ tử đã rõ!.”
Rồi cả hai đi ra khỏi nơi này, họ quay về căn nhà của họ để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai, đối với họ thì chuyến đi này không biết được sẽ nguy hiểm cỡ nào, nhưng Mạnh Trần sẽ không để bản thân mình lọt vào nguy hiểm, kiến thức dù chỉ được đọc qua tài liệu thì nó cũng cho thấy được bản chất thế giới này rất nguy hiểm.
Thấy họ đã đi, Thiên Vũ thở dài, Tuyết Nguyệt xoa đầu cậu và nói : “Lo lắng sao?.”
Thiên Vũ lắc nhẹ đầu : “Lo lắng thì đương nhiên, họ cũng như người thân của ta ở đây rồi, chỉ là việc này nên làm, nếu cứ để họ bên cạnh ta mãi sẽ chỉ khiến họ yếu đuối hơn mà thôi, cũng giống như ta ỷ lại sức mạnh của nàng, mà đến nay ta vẫn vô dụng như thế.”
Tuyết Nguyệt vuốt nhẹ gương mặt ấy, không được đẹp trai hay lãng tử như bao kẻ khác, nhưng nàng yêu người nam nhân này, và cậu cũng là duy nhất trong tim nàng.
Tuyết Nguyệt nói : “Không sao, huynh có thể cử Tiểu Đại Bàng theo để bảo vệ hai người đó.”
Thiên Vũ nói : “Được không…”
Tuyết Nguyệt gật đầu, nàng triệu hồi Tiểu Đại Bàng quay về, Tiểu Đại Bàng đang lượn lờ trên bầu trời cảm nhận được lời kêu gọi, nó bay về căn nhà của Thiên Vũ, nó đậu xuống vai Thiên Vũ.
Tuyết Nguyệt lấy ra một giọt huyết tinh từ trong người ra, nàng đút nó ăn, sao khi nó hấp thụ giọt huyết tinh đấy, khí thế nó thay đổi một cách bất ngờ, từ một con chim nhìn vào thì chả có gì đáng sợ, nay đã cho ta thấy uy áp của một vị vương giả trên không.
Ngoại hình của nó đang to lớn một cách nhanh chóng, từ một Tiểu Đại Bàng bằng bắp chân thì bây giờ nó đã to như một chiếc ô tô, ánh mắt sắc bén, bộ lông dày, móng vuốt nhọn như mũi kiếm.
Thiên Vũ bị giật mình vì nó thay đổi quá nhanh, mà còn bên cạnh cậu, khiến cậu bật người ra đằng sau, may là có Tuyết Nguyệt đưa tay ra đỡ, nếu không thì cậu đã té rồi.
Tuyết Nguyệt nói : “Bây giờ thì ổn rồi, ta đã cho nó hấp thụ một giọt huyết tinh của tổ tiên nó.”
Thiên Vũ vuốt ve bộ lông của nó, thật dày và cứng, nếu như nhỏ một cọng ra có thể phi xuyên thân xác của một người.
Thiên Vũ xoa đầu nó rồi nói : “Ngươi hãy đi theo hai người kia, chỉ cần bảo vệ mạng sống cho họ mà thôi, nếu không phải thập tử nhất sinh cũng không cần ra tay, đặc biệt đường để họ cảm nhận được sự hiện diện của người.”
Tiểu Đại Bàng cúi đầu xuống đụng đầu Thiên Vũ thay lời nó nói, Thiên Vũ thấy nó đã to lớn như vậy thì không thể cứ kêu bằng Tiểu Đại Bàng, phải cho nó một danh xưng.
Thiên Vũ nói : “Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Lãnh Tử.”