Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhàn Cư Tại Tiên Giới

Chương 51 - Cảnh Cáo và Ác Mộng




Chương 51 - Cảnh Cáo và Ác Mộng

Lâm Nhược Khê đi đến nơi ở của Long Ngạo Kiệt, tâm trạng hiện giờ của nàng vừa phẫn nộ vừa lo lắng, nàng phẫn nộ vì Long Ngạo Kiệt dám đụng tới người thân của nàng.

Lo lắng cho sự an toàn của Lâm Quốc Vũ, nàng cũng biết Long Ngạo Kiệt là người như thế, đó cũng là lý do vì sao nàng khinh thường hắn.

Đến trước cửa nơi ở của Long Ngạo Kiệt, Lâm Nhược Khê không nói một lời, rút thanh kiếm bên hông chém ra hai đường kiếm khí lạnh như băng.

Cánh cửa bị cắt làm bốn, đổ nát, một vài tên tạp vụ đệ tử nháo nhào chạy ra bao vây Lâm Nhược Khê, tay họ cầm những món v·ũ k·hí như Thương, Kiếm, Đao vây nàng vào giữa.

Lâm Nhược Khê liếc mắt qua những người này, họ cảm thấy lạnh lẽo tận xương tủy, một cảnh giác mà không mấy dễ chịu.

Long Ngạo Kiệt từ trong đi ra, môi nở nụ cười thân thiện như một người chủ hiếu khách nói : “Đừng căng thẳng, đều là người một nhà cả mà.”

Lâm Nhược Khê mặt không cảm xúc nói : “Đệ đệ ta đâu?!.”

Long Ngạo Kiệt chỉ tay về lối đi ra sau nhà nói : “Ở đằng sau, ta dẫn nàng đi.”

Nói rồi hắn quay mặt bước đi, khi vừa quay mặt đi thì hắn mỉm cười gian trá, thứ mà hắn muốn sắp lọt vào tay hắn, đúng, với tính cách của một kẻ cao ngạo, hiếu thắng thì Long Ngạo Kiệt quyết không để thứ gì mình muốn tuột khỏi tầm tay.

Lâm Nhược Khê cũng bước theo, nàng đi một cách từ tốn, không sợ hãi, không lo lắng bất cứ điều gì, nàng biết nếu mình thể hiện ra ngoài ít gì đó.

Thứ đó sẽ là điểm yếu cho đối phương nhắm vào, dù nàng rất lo lắng cho đệ đệ mình, nhưng không có nghĩa là nàng phải biểu hiệu nó ra bên ngoài.

Khi đi ra đằng sau, trước cửa một căn phòng, có hai người canh gác, khi thấy Long Ngạo Kiệt tiến đến thì họ cúi đầu.



Long Ngạo Kiệt dừng lại, quay người nhìn Lâm Nhược Khê nói : “Đệ đệ của nàng đang ở trong đó nghỉ ngơi, ta đã kêu người Hầu Hạ hắn.”

Lâm Nhược Khê khẽ nhíu mày, nàng bước tới đẩy cánh cửa ra, thì xuất hiện trước mặt nàng là một thân xác tàn tạ, máu me văng khắp nơi, cơ thể chỗ nào cũng có v·ết t·hương.

Lâm Nhược Khê trong lòng rất phẫn nộ, nàng quay lại cười lạnh nói : “Đúng là Hầu Hạ thật tốt, ngươi muốn ta trả ơn thế nào!.”

Khi lời nói vừa dứt, không khí nơi đây như đứng trên đỉnh núi băng, lạnh lẽo một cách đáng sợ, những kẻ tu vi yếu có mặt ở đây đã chịu không nổi cái sức ép này, bọn hắn đã có dấu hiệu bị đóng băng.

Long Ngạo Kiệt vẫn ung dung, nhưng hắn đã mất đi cái vẻ mặt thân thiện hiếu khách khi nãy, thay vào đó là một khuôn mặt vặn vẹo với nụ cười điên cuồng.

Long Ngạo Kiệt nói : “Nàng thấy ta tốt không, ta cũng sẽ Đích Thân mình hầu hạ nàng như vậy.”

Nói rồi hắn đánh ra một chưởng về phía Lâm Nhược Khê, Lâm Nhược Khê lập tức bật lùi về sau để né, một chưởng đó khiến mặt đất lưu lại hình dáng một bàn tay.

Lâm Nhược Khê tay kết ấn, miệng đọc khẩu quyết, lấy nàng làm trung tâm, triệu hội hàn khí ở khắp nơi tụ về, đây là một võ kỹ rất mạnh, nhưng nó vượt quá sức chịu đựng hiện tại của Lâm Nhược Khê.

Long Ngạo Kiệt đâu phải tay mơ mà để nàng có thể ra tay, hắn dùng bộ pháp tiến đến gần nàng, khi đã cách Lâm Nhược Khê 3m, Long Ngạo Kiệt ném ra ám khí khiến nàng mất tập trung.

Lâm Nhược Khê không thể không nhích người sang một bên, bội kiếm trong tay vung lên cản bớt một phần ám khí, bất quá, vẫn có một bộ phận ám khí xuyên phá cẩm y, cắm vào trong da thịt của nàng.

Những món ám khí khiến nàng b·ị t·hương không nhẹ, dù đã tránh đi vị trí nguy hiểm, nhưng với sức của Long Ngạo Kiệt thì những thứ này không phải đồ chơi, dù máu vẫn chảy từ miệng v·ết t·hương, Lâm Nhược Khê vẫn cắn răng chịu đựng, hôm nay nàng đã quyết chiến sinh tử với Long Ngạo Kiệt.

Đột nhiên nàng cảm thấy cơ thể mình có gì đó khác lạ, làm nàng mất đi sức lực, nhìn xuống những v·ết t·hương do ám khí tạo thành, nó đã chuyển sang màu đen, nàng biết mình đã trúng độc.



Thấy Lâm Nhược Khê đã thả hai tay xuống, hắn biết việc nàng thi triển chiêu thức đã bị phá, hắn cười giả dối : “Ui ta lỡ nàng b·ị t·hương rồi sao, ta có lỗi quá, đêm nay ta sẽ hầu hạ nàng hết sức để chuộc lại lỗi lầm nha!.”

Câu nói của Long Ngạo Kiệt như đốt lên ngọn lửa thù hận trong lòng Lâm Nhược Khê, đôi mắt đỏ ngầu, không còn là bộ dáng tiên nữ lạnh lùng ban đầu, bây giờ nhìn nàng như một con sói b·ị t·hương và nó sẵn sàng chiến đấu tới c·hết.

Lâm Nhược Khê cắn vào ngón tay, một dòng máu đỏ tràn ra, khẽ quệt ngón tay đó lên trán, v·ết m·áu dính lên tự biến hóa ra hình dáng ngọn lửa, Lâm Nhược Khê dùng linh hồn thay thế cho chân nguyên mà tiếp tục chiêu thức đang bị gián đoạn kia.

Nhưng rốt cuộc, nàng vẫn không được như nguyện, thứ c·hất đ·ộc kia đã xâm lấn vào cơ thể làm sức chiến đấu của nàng giảm sút đáng kể, điều đó khiến cho Long Ngạo Kiệt dễ dàng gián đoạn chiêu thức của nàng lần nữa.

Ngắm nhìn mỹ nhân da trắng môi đỏ đang nằm thảm bại dưới mặt đất, Long Ngạo Kiệt nở một nụ cười đắc thắng, khẽ bước chậm đến bên người Lâm Nhược Khê, hắn bước từng bước thật chậm để con mồi của hắn có thể cảm nhận rõ ràng được nó đang gần với con dã thú như thế nào.

Lâm Nhược Khê cố gắng phản kháng một lần nữa mà vô dụng, c·hất đ·ộc đã xâm lấn toàn bộ cơ thể nàng khiến cho nàng lúc này chỉ còn là món ăn trên đĩa của Long Ngạo Kiệt.

Long Ngạo Kiệt khẽ cúi xuống bên cạnh Lâm Nhược Khê, khẽ nâng dung nhan mỹ lệ mà hắn ngày nhớ đêm mong. Ngón tay thon dài của hắn khẽ sờ soạng toàn bộ ngũ quan của Lâm Nhược Khê, tựa như nâng niu một món bảo vật. Đôi mắt của Lâm Nhược Khê như tóe ra lửa. Tên khốn Long Ngạo Kiệt đang từng bước, từng bước cưỡng bức nàng nhưng nàng lại chỉ có thể nằm yên để cho hắn muốn làm gì thì làm.

Thế nhưng đang lúc Long Ngạo Kiệt bắt đầu thưởng thức chiến lợi phẩm, một áp lực to lớn đè ép lên hắn, khiến hai tay hai chân hắn quỳ rạp xuống mặt đất. Trên trời cao, Tuyết Nguyệt đứng đó, dung nhan mỹ lệ lúc này lạnh tựa như băng, đứng ở đây, nàng thấy rõ từng diễn biến ở bên trong động phủ của Long Ngạo Kiệt. Những việc làm của tên đó khiến nàng vô cùng tức giận.

Một ánh mắt, xuyên thủng động phủ, một cái nhíu mày, Long Ngạo Kiệt phải quỳ lạy. Khẽ hạ xuống bên cạnh Lâm Nhược Khê, nàng vung tay, linh hồn đang thiêu đốt của Lâm Nhược khê liền bình thản, thương thế của Lâm Quốc Vũ cũng trở lên tích cực.

Mang theo hai người rời đi, bóng người đã tan biến nhưng âm thanh của Tuyết Nguyệt vẫn vang lên quanh quẩn bên tai Long Ngạo Kiệt: "Mạng chó hôm nay của ngươi ta giữ lại, để một ngày cô nàng này sẽ để ngươi thanh toán cả gốc lẫn lời." Dứt lời, động phủ xung quanh đổ sụp xuống, tất cả đã biến thành tro bụi.

Long Ngạo Kiệt chui ra từ đống gạch đổ nát đó, hắn sợ hãi nhìn về hướng Tuyết Nguyệt vừa rời khỏi, thật đáng sợ, hắn cảm giác nữ nhân này chỉ cần cất một tiếng nói cũng đủ cho hắn du lịch 18 tầng địa ngục.

Long Ngạo Kiệt cũng biết đây chỉ là lời cảnh cáo dành cho hắn, nhưng kẻ đại gian ắc có đại trí, hắn biết thế nào nên nhẫn nhục, nên chịu đựng, để có thể đạt được mục đích.



Dù sợ hãi trước sức mạnh của Tuyết Nguyệt, nhưng hắn vẫn chưa buông tha cho Lâm Nhược Khê, phủi bụi trên y phục, hắn quay đầu đi về hướng nơi ở của Thái Thượng Trưởng Lão.

Long Ngạo Kiệt sẽ nói lại chuyện ban nãy cho Thái Thượng Trưởng Lão nghe, và hắn chỉ đến xin ý kiến, chứ hắn cũng biết lão đầu này đánh không lại Tuyết Nguyệt.

Thái Thượng Trưởng Lão sau khi nghe được chuyện này cũng chỉ lắc đầu thở dài, lão không ngờ người đồ đệ thiên phú tuyệt thế của mình lại ham mê nữ sắc như thế.

Bây giờ thì hay rồi, đã đánh mất thiện cảm của một vị cao nhân, lão cũng cảm thán vận khí của Lâm Nhược Khê, khi xưa thì có Lâm Khiết Quốc che chở.

Lâm Khiết Quốc đi rồi thì có người mạnh hơn thế bảo vệ, Thái Thượng Trưởng Lão chỉ có thể nói đôi lời để khuyên Long Ngạo Kiệt.

Dù gì thì chuyện này lão cũng không dám xen vào, lão đang tập trung cho việc đột phá và phi thăng, nên những việc ở hạ giới này gần như không còn liên quan đến lão.

Tuyết Nguyệt đưa hai người họ về nơi ở của mình, để họ nằm ở căn phòng dành cho A Ngưu và Mạnh Trần, hai tên kia đã đi ra ngoài để tự rèn giũa bản thân, nên căn phòng này bây giờ chỉ để trống.

Tuyết Nguyệt tiện tay thay luôn y phục dùm Lâm Nhược Khê, còn Lâm Quốc Vũ thì miễn, nàng chỉ là tiện tay chứ không có lòng hảo tâm, thêm nữa nàng cũng không muốn hầu hạ một tên nam nhân nào khác ngoài Thiên Vũ.

Sau khi xong xuôi hết mọi thứ thì nàng vươn vai, đi về chỗ Thiên Vũ, khi bước vào thì thấy trán Thiên Vũ đổ rất nhiều mồ hôi, dù không khí nơi này khá là thoáng mái, nàng thấy lạ nên đi nhanh lại xem xét.

Trên khuôn mặt Thiên Vũ biểu hiện rất nhiều cảm xúc phức tạp, lúc thì đau đớn, lúc thì buồn vui, như cậu đang gặp một cơn ác mộng rất đáng sợ.

Tuyết Nguyệt lập tức lung lay cơ thể cậu để gọi dậy, nàng lo lắng sợ rằng cậu sẽ có chuyện, nhưng lần này như có một thế lực vô hình nào đó ngăn cho linh hồn Thiên Vũ trở lại thân xác.

Mọi khi chỉ cần Tuyết Nguyệt đụng nhẹ hoặc gọi một tiếng thì cậu đã tỉnh, bây giờ thì dù cho Tuyết Nguyệt có lung lay cơ nào Thiên Vũ vẫn không mở mắt, hơi thở của cậu r·ối l·oạn.

Tuyết Nguyệt cảm giác có chuyện chẳng lành, nàng hóa thành linh hồn và nhập vào Thiên Vũ.

Khi vào trong, khung cảnh nơi đây không còn là một màu trắng nữa, thay vào đó là khung cảm đẫm máu trên chiến trường tàn khốc, t·hi t·hể khắp nơi, tiếng la hét, oán than, những tiếng ngựa hí, tiếng v·ũ k·hí va vào nhau, máu chảy thành sông, một khung cảnh hết sức đáng sợ.