Chương 5 - Ngất
:" nếu đạo hữu không ra gặp mặt thì đừng trách ta không khách khí." sư tỷ đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu
:" ấy ấy, đừng manh động, tại hạ chỉ vô tình đi ngang qua thôi." Mạc Thiên Vũ hoảng hốt chạy ra
Sư tỷ dò xét Mạc Thiên Vũ, truyền âm cho 2 người sư đệ sư muội của mình :" kẻ này không nhìn thấy tu vi, chân khí không dao động, căn cốt chưa đả thông, có thể người phàm hoặc là cao nhân ẩn dật, hai người hãy cẩn thận. "
:" đạo hữu là ai, vì sao lại ở đây." sư tỷ thăm dò hỏi
:" tại hạ Mạc Thiên Vũ, là người phương xa, bị một thế lực vô hình ném vào rừng, đã lang thang 2 ngày 1 đêm. " Mạc Thiên Vũ thành thật đáp
:" Mạc huynh đã ở trong rừng 2 ngày 1 đêm, vậy huynh không chạm mặt Sư Vương sao?. " sư tỷ nghi ngờ, vì Sư Vương rất ghét kẻ xâm chiếm lãnh thổ của hắn
:" Sư Vương? là con Sư Tử lớn, có cặp mắt lửa à. " Mạc Thiên Vũ hỏi
:" đúng, Mạc huynh đã chạm mặt hắn, mà vẫn còn có thể đi ra thì huynh tu vi chắc đã trên Phân Thần rồi nhỉ. " sư tỷ đề phòng nói
:".... Ta nói ta là phàm nhân ngươi có tin không…" Mạc Thiên Vũ cười khổ nói, cậu cũng khổ tâm lắm chứ, được xuyên không mà không có bàn tay vàng hay bản hack gì cả
:" ha ha Mạc huynh cứ đùa, tên Sư Vương kia đã tha cho ai dám bước vào lãnh thổ của hắn bao giờ. " sư tỷ cười lạnh đáp
:" sư tỷ, nhìn hắn thê thảm quá a." tiểu sư muội giật giật tay áo sư tỷ nói nhỏ
:" ừm…" sư tỷ giờ mới để ý, người Mạc Thiên Vũ chỉ có mỗi cái quần, thân thể thì lấm lem đất cát, tay còn chống cây gậy để đi, nhìn như thằng ăn mày.
Sư tỷ thử phóng một sợi chân nguyên để thăm dò thật hư.
Mạc Thiên Vũ định nói tiếp thì cảm giác cơ thể có gì đó xâm nhập, trạng thái của cậu bây giờ không chịu được chân nguyên nên đã ngã xuống :" bịch!" ngất đi.
:" ý hắn ngất hay gì rồi kìa sư tỷ." tiểu sư muội giật mình nói
Sư tỷ cũng hơi giật khóe mắt :" chẳng lẽ hắn là người phàm thật, một sợi chân nguyên đã chịu không nổi, haizz con người thật là yếu đuối." sư tỷ suy nghĩ
:" sư đệ, qua hốt hắn đi về tông môn. "sư tỷ nói rồi biến mất
:" aaaaaa, sao lại là đệ, đệ cũng b·ị t·hương mà, sao tỷ lại kêu đệ vác thêm cục nợ này" tên thanh niên nói lớn, nhưng cũng ủ rũ bước tới vác Mạc Thiên Vũ lên vai đi về hướng tông môn.
Đi ra khỏi ngọn núi là một thị trấn nhỏ, tường thành có lính canh gác cực kỳ chặt chẽ, có những người dân đi ra đi vào cũng không nhiều lắm.
Thị trấn này thuộc quyền quản lý cũng như là bảo vệ bởi môn phái Nhất Kiếm, nên thị trấn rất an toàn và trật tự, người dân có cuộc sống an nhàn, không phải lo đạo tặc hay là thú dữ t·ấn c·ông.
Người thanh niên vác Mạc Thiên Vũ đi vào một quán trọ :" lão trương, cho ta một phòng, có người b·ị t·hương" lão trương ở đây lầ chủ quán trọ này.
Lão trương nghe thấy có người gọi mình thì đi từ trong quầy ra nhìn :" công tử b·ị t·hương à, sao ta thấy công tử còn khỏe thế, còn có thể cõng thêm một người trên lưng thế kia" lão trương đùa giỡn.
:" aiz, lão đừng nói nữa, số ta khổ thế đấy" tên thanh niên cười khổ đáp
:" haha, bao năm tu luyện, chịu có chút đã than rồi, lên đi, ta đã kêu người sắp xếp phòng rồi" lão trương vuốt râu cười
:" tốt, làm phiền lão cho ta một chậu nước ấm" tên thanh niên đi lên lầu nói
:" tới liền, tiểu nhị" lão trương đi vào quậy quát
:" có liền" tiểu nhị lớn tiếng trả lời rồi chạy xuống nhà sau
Trên lầu, tên thanh niên đặt Mạc Thiên Vũ xuống giường, cảm khái nói :" aiz, cái tướng như con kiến mà cõng mệt muốn c·hết" lắc lắc đầu, đi lại cái ghế ngồi xuống.
Tiểu sư muội thì lại nhìn ngó Mạc Thiên Vũ, sau đó quay đầu nói với người thanh niên :" sư huynh nghĩ hắn là ai" tiểu sư muội hỏi
:" sao ta biết được, nhưng nhìn hắn thấy không giống người nơi này, muội hãy nhìn tóc hắn, rất ngắn, quần hắn mặc cũng rất lạ, ta chu du đây đó vẫn chưa thấy nơi nào có chất liệu vải kiểu này" tên thanh niên vừa uống ngụm trà rồi đáp
Tiểu sư muội gật gật đầu lại hỏi :" thế giờ ta nên làm gì với hắn?"
Nghe tiểu sư muội hỏi vậy, tên thanh niên cũng ngẩn ra :" ờ ha, sư tỷ bảo ta mang hắn đi mà không nói cho ta biết nên làm thế nào tiếp theo nhà… Haizzz sư tỷ lại hố rồi" tên thanh niên thầm than xui xẻo.