Chương 4 - Gặp Mặt
Mạc Thiên Vũ nhìn ngó xung quanh, cậu quyết định đi tiếp và tìm thức ăn, nếu có địa điểm nào đáp ứng đủ nhu cầu sinh tồn thì cậu sẽ tạm sống ở đấy.
Tay chống gậy, vừa đi vừa nhìn ngó đủ hướng, vừa đề phòng thú dữ cũng như tìm kiếm thứ gì đó có thể lót bụng.
Đi được tầm 1 tiếng thì Mạc Thiên Vũ nghe được âm thanh kim loại đập vào nhau :" keng keng" và âm thanh thú dữ gầm gừ.
Nghe thấy thế là Mạc Thiên Vũ vừa mừng vừa sợ, mừng là vì tiếng kim loại phát ra, đó cũng là dấu hiệu loài người đang làm gì đó với kim loại. Sợ là vì có tiếng thú dữ, nên cậu liên tưởng đến việc đang có sự chiến đấu.
Mà thời đại này toàn chơi hàng nóng, ở đâu ra còn vụ vác kiếm đi săn, nên Mạc Thiên Vũ nghĩ có lẽ mình đã gặp phải 1 bộ tộc nào đó chưa tiếp xúc với cuộc sống hiện đại.
Mạc Thiên Vũ đi chậm chậm lại, núp sau một gốc cây để ngó xem chuyện gì đang xảy ra. Cậu nhìn thấy một nam một nữ đang chiến đấu với con lợn rừng, điều khác biệt là con lợn rừng có cặp nanh to, nhọn hoắt.
Người nam thì máu đã nhuộm đỏ hết cả đồ, mặt mũi bụi bặm, bạn nữ thì đỡ hơn tí là mặt mũi vẫn sạch sẽ, nhan sắc có thể so với minh tinh thời nay.
Mạc Thiên Vũ lại trầm tư suy nghĩ : "hừm….kiếm, thú lạ? võ công… Mình lạc ở khu rừng quái gì thế… Không lẽ mình được ông trời chiếu cố mà cho một vé xuyên không… Với những gì mình đã được khu rừng này tiếp đón chắc đéo phải rồi"
: " phụttt" tên thanh niên phun một ngụm máu, văng về sau 3m, chống kiếm đứng dậy, tay quẹt miệng còn dính máu và nói
: "chuyến này bất ổn rồi, muội rút lui đi, ta câu giờ cho, nhớ kêu người hốt xác huynh đấy." tên thanh niên nói nữa giỡn nữa thật
: " tốt, huynh ở lại mạnh giỏi." tiểu muội vừa quay đầu vừa nói.
: " thật luôn!" sư huynh ngơ ngác nhìn tiểu muội không tim không phổi của mình chạy đi.
Lắc đầu cười nhẹ, quay lại nhìn con Lợn Rừng thì hắn thay đổi 160 độ, sát khí bừng bừng.
Mạc Thiên Vũ núp sau gốc cây còn cảm nhận được sát khí lan tỏa, cậu lạnh cả sống lưng :" thứ dữ rồi, chỉ cái biểu cảm thôi đủ mình run như cầy sấy"
Sư huynh bắn người về phía trước, lật ngược lưỡi kiếm chém từ dưới lên : "Phá Toái" mũi kiếm như một đạn đạo ngư lôi phá tan mặt đất, tạo ra một gợn sóng trên mặt đất, những viên đá bắn về phía trước, nhưng cũng chỉ làm xước lớp da của nó.
Chớp nhoáng cái, sư huynh đã bay lên trên đầu nó, mũi kiếm đâm thẳng xuống lưng nó, khi mũi kiếm vừa chạm vào lớp da nó đã nghe : "beng" giòn tan, mũi kiếm đâm vào được 2cm thì đã gãy, sư huynh thấy vậy liền buông cây kiếm, nhảy xuống bên phải bụng nó, tung một cú đấm cực mạnh, nó văng ra khoảng 2m.
Nó lật mình đứng dậy :" grừ grừ" lấy đà chuẩn bị xuất chiêu thì nó như nhìn thấy gì đó đang bay tới, nó quay đầu chạy thật nhanh, nhưng tiếc là chưa được 5m đã bị thứ gì đó sắt bén vô hình chém trúng, thân thể nó bị cắt làm 8 khúc đều đặn hơn cả đầu bếp thái thịt.
Mạc Thiên Vũ thấy thế run dữ lắm rồi : "holly shit, xuyên không thật rồi, nhưng mà tình huống không khớp với truyện gì cả."
Từ trên cao đang hạ dần xuống là 2 vị nữ tử, một là tiểu sư muội chạy hồi nãy, người còn lại có lẽ là sư tỷ trong môn phái,dáng người tuyệt đẹp, ba vòng đâu ra đó, nơi nào cần to thì to, cần lép thì lép, ngũ quan tinh xảo, có một phong thái ngự tỷ tổng tài.
Hạ xuống chỉ cách mặt đất khoảng 5cm, và tiếp tục đứng trên không và nói : "sư đệ ổn không"
: "cảm ơn sư tỷ tới kịp, con súc sinh này da nó quá dày, tu vi của đệ vẫn chỉ đủ cầm cự nó thôi" tên thanh niên thở dài,
: "hô, sư huynh vẫn còn sống, nếu huynh c·hết muội sẽ buồn lắm đó" tiểu sư muội bay vào lòng tên thanh niên khóc thút thít
: "hứ, đồ thứ không tim không phổi như muội mà biết buồn sao, giả dối quá nhaaa" tên thanh niên gõ gõ đầu tiểu sư muội.
: "sao lại trách muội aaa, muội chỉ nghe theo lời huynh thôi chớ bộ người ta ngoan ngoãn nghe lời thế còn không biết thương người ta gì hết." tiểu sư muội nhảy ra khỏi lòng người thanh niên, một bộ oan ức lắm
Tên thanh niên đi lại, vỗ nhẹ đầu tiểu sư muội :" tốt tốt, là sư huynh nói sai, muội là ngoan nhất "
Sư tỷ nhìn 2 huynh muội giở trò trẻ con thì cười mỉm, quay đầu nhìn về phía gốc cây mà Mạc Thiên Vũ đang núp : "đạo hữu phương nào ở đây xin ra gặp mặt!"
Mạc Thiên Vũ nghe thấy thế thì nhịp tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực :" làm sao bây giờ,nếu là người thường mình còn dám ra gặp, còn dạng không phải người này… Có khi nào một cái liếc mắt là mình tan thành mây khói không " tâm trí cậu bây giờ hoảng sợ cực độ!.