Chương 48 - Tắm Uyên Ương
Biết bản thân sẽ không chống đỡ được chiêu thức có tính chất quyết định như vậy, Thiên Vũ giơ ra hiệu đầu hàng, vì cơ thể vừa b·ị t·hương vừa mệt mỏi, khiến hơi thở không cung cấp kịp lượng oxy, nên cậu chỉ có thể ra hiệu đầu hàng chứ không nói lên được.
Lục Danh Phong dù đã thấy đối phương ra hiệu dừng tay, nhưng cậu vẫn tiếp tục vận chân khí để tung ra chiêu thức.
Khi đã sẵn sàng tung chiêu, chân khí đã tích tụ trong đan điền, di chuyển lên cánh tay, thoát ra và tụ lại một điểm, hóa thành hình dáng một thanh Cự Kiếm có màu xanh nhạt, Lục Danh Phong chỉ tay về phía Thiên Vũ.
Thanh Cự Kiếm cũng lao về hướng được chỉ tay đó, sàn đấu có những vết nứt dài theo thanh Cự Kiếm, tiếng xé gió do kích thước nó tạo ra.
Thiên Vũ lắc đầu thở dài, cậu ngồi bịch xuống đất như thanh Cự Kiếm đó không có sức ảnh hưởng gì tới mình.
Tuyết Nguyệt lăng không hạ xuống, thanh Cự Kiếm đó như một ngọn cỏ trước mặt nàng, nói tan biến như chưa từng tồn tại.
Tuyết Nguyệt đỡ Thiên Vũ đứng dậy, nàng lấy ra một viên đan chuyên trị thương đút cho vào miệng cậu.
Lục Danh Phong thấy có một nữ tử cản được chiêu thức mạnh của mình, cậu đề phòng nhìn Tuyết Nguyệt, trong ống tay áo đã giấu sẵn ám khí, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay một cách chớp nhoáng.
Thiên Vũ sau khi uống xong viên đan đó thì cảm thấy cơn đau và nhức nhói trên cơ thể đã giảm đi tám chính phần, cậu vẫy tay với Người Trọng Tài, Người Trọng Tài thấy Thiên Vũ vẫy tay với mình thì chạy lên đài.
Khi Người Trọng Tài đến gần thì Thiên Vũ nói : “Ta đầu hàng!.”
Nghe Thiên Vũ đã đầu hàng thì Lục Danh Phong thu lại ám khí trong tay, vì trận đấu đã kết thúc với sự chứng kiến của Trọng Tài thì cậu cũng không tiện làm bậy hay hạ sát thủ.
Trước khi đi xuống, Thiên Vũ còn nói với Lục Danh Phong : “Không phải ngươi mạnh, mà là ta quá yếu, đừng kiêu căng.”
Thiên Vũ nói xong thì Tuyết Nguyệt đỡ cậu, cả hai bay về phía của các vị Trưởng Lão.
Lục Danh Phong lúc đầu khi nghe Thiên Vũ nói như vậy thì tính lên tiếng khinh miệt, nhưng khi thấy Thiên Vũ tiến lại chỗ ngồi của các vị Trưởng Lão thì ngơ ra.
Thiên Vũ đi ra một góc khuất thay đổi lại bộ y phục rách nát còn dính máu của mình, cậu mặc lên lại bộ y phục dành cho các Trưởng Lão rồi ngồi vào ghế quan sát những trận đấu tiếp theo.
Lục Danh Phong khi thấy Thiên Vũ đã thay đổi một bộ y phục giống với những vị Trưởng Lão khác, cậu giật cả mình, cậu không ngờ người mình vừa giao đấu lại là một vị Trưởng Lão, nhưng cũng có thắc mắc, vì sao Thiên Vũ yếu như vậy lại có thể làm Trưởng Lão.
Lục Danh Phong nhìn về Tuyết Nguyệt đang đứng sau lưng Thiên Vũ, cậu có một suy đoán, Thiên Vũ chính là người của một gia tộc thần bí nào đó, vì người con gái đi bên cạnh Thiên Vũ có sức mạnh thật đáng sợ.
Do hiệu quả của đan dược, nên những v·ết t·hương của Thiên Vũ hồi phục rất nhanh, nó đã lành lại, khiến cậu khá là ngứa ngáy, nhưng cậu lại không dám gãi vì sợ nó lại không chịu lành.
Những trận đấu tiếp theo đều diễn ra nhanh chóng, ai cũng muốn hạ gục đối thủ mình một cách nhanh nhất, cũng như thể hiện sức mạnh áp đảo đối phương.
Cuộc thi đấu cũng kết thúc khi mặt trời dần hạ xuống, và A Ngưu nằm trong top 30 người, còn Mạnh Trần thì bị loại ngay vòng gửi xe, hắn chưa lên đài đã đầu hàng, khiến cho mọi người ở đây ai cũng chửi hắn thứ hèn nhát.
Nhưng họ nào biết được suy tính của Mạnh Trần, bây giờ có lên đánh thì cũng chưa chắc chắn đối phương, nhưng b·ị t·hương thì đều này không thể tránh khỏi, mà cậu vốn đã được Thiên Vũ nhận làm đồ đệ, thì việc gì phải lên đó cho kẻ khác đánh.
Nên cậu đã đầu hàng ngay và luôn, những kẻ chửi cậu hèn nhát cùng lắm cũng chỉ được vào ngoại môn, nhưng cậu đã là đệ tử của một vị Trưởng Lão, đến lúc đó coi ai dám ho he với cậu, dù không có thực lực thì với cái mác đệ tử chân truyền vẫn đủ khiến kẻ khác e dè.
A Ngưu dù mới được thức tỉnh huyết thống, nhưng nó vốn vẫn còn rất yếu ớt, thêm nữa thì cậu cũng chỉ có sức trâu mà thôi, làm sao đâu lại những kẻ sử dụng chân khí để t·ấn c·ông, cho nên A Ngưu được xếp vào hàng thứ 30 cũng dễ hiểu.
Lần này A Ngưu và Mạnh Trần sẽ đi về cùng với Thiên Vũ, nhưng chắc chắn Thiên Vũ sẽ đã hai tên này ra ngoài sân mà ngủ chứ đời nào cho chúng phá rối cậu.
Nào ngờ những tính toán đó của Thiên Vũ phải trôi theo dòng sông, khi về đến nơi thì căn nhà của cậu đã lớn hơn gấp đôi, có thêm 1 phòng nhỏ khác, tách biệt hoàn toàn với phòng cũ.
Thiên Vũ gãi đầu : “Ai xây lại căn nhà kia thế.”
Tuyết Nguyệt lên tiếng : “Ta.”
Thiên Vũ giật mình, cậu quay qua nhìn Tuyết Nguyệt với gương mặt cười bí hiểm.
Tuyết Nguyệt hơi chột dạ, nàng búng vào trán Thiên Vũ rồi nói : “Cười cái gì, lo đi vào nghỉ ngơi đi, hôm nay huynh b·ị t·hương đó.”
Đối với Tuyết Nguyệt thì dời sông lấp biển còn được, huống chi chỉ là một căn nhà nhỏ, phất tay là là xong ngay thôi.
Thiên Vũ chỉ vào căn phòng kia nói : “Hai ngươi từ nay sẽ sống ở đó, giờ thì phòng ai nấy về.”
A Ngưu gật đầu rồi đi về căn nhà, còn Mạnh Trần thì nhìn Thiên Vũ, mỉm cười một cách ám chỉ, sau đó cũng đi theo A Ngưu.
Thiên Vũ thấy hai kẻ đó đã đi, cậu vòng tay qua ôm eo Tuyết Nguyệt, bàn tay không an phần này lướt qua bờ eo mảnh khảnh của Tuyết Nguyệt, để rồi tiếp xúc thân mật với bờ mông tươi đẹp của nàng.
Tuyết Nguyệt ngại ngùng, tuy bình thường nàng vẫn hay trêu trọc Thiên Vũ nhưng khi bị Thiên Vũ chiếm tiện nghi nhỏ, lại giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, nàng cảm thấy thật ngại ngùng, nhưng sâu trong tâm, nàng lại thấy có chút ngọt ngào, mong đơi.
Nàng vỗ vào cái tay hư của Thiên Vũ và nói nhỏ: “Vào nhà, giữa đường giữa chợ như vậy, người ta cười cho đấy."
Thiên Vũ cười híp mắt, bàn tay khẽ bóp nhẹ bờ mông của Tuyết Nguyệt khiến nàng run bắn lên, rồi mới lưu luyến rời khỏi.
Thiên Vũ khẽ cúi xuống, khẽ hôn lên rái tai của Tuyết Nguyệt rồi thì thầm: "Tuyết Nguyệt, hôm nay ta thi đấu mệt mỏi rồi, nàng nhớ thưởng cho ta đó."
Tuyết Nguyệt khuôn mặt đỏ hồng như trái cà chua chín, nàng trả lời: "Hôm nay huynh cũng vất vả rồi, để ta thưởng cho huynh."
Nói đoạn, cả nàng và Thiên Vũ bay lên, tiến vào trong một hang động trên vách núi, vậy mà bên trong lại có một cái ao nhỏ. Tuyết Nguyệt phất tay, những viên dạ minh châu bay ra, khảm vào vách động, khiến hang động tăm tối liền hiện ra những ánh sáng huyền ảo. Tuyết Nguyệt phất tay một lần nữa, lại thêm mấy viên dạ minh châu bắn vào trong ao nước, khiến cho cảnh vật dưới nước cũng trở nên lung linh huyền ảo. Một lát sau, mặt nước nổi lên từng bọt nước lăn tăn, toả ra hơi nước khiến cảnh vật vốn đã huyền ảo, lại càng thêm thơ mộng. Một tấm thảm da thú trải rộng bên bờ đá, tựa như để chuẩn bị cho một đêm dài đầy kích tình và hoang đường.
Thiên Vũ tò mò nhìn từng hành động của Tuyết Nguyệt, cậu khẽ vươn tay vào trong hồ, "Thật ấm" cậu quay ra hỏi Tuyết Nguyệt: "Nguyệt Nhi, nàng làm thế nào mà ao nước này lại biến thành ao nước nóng rồi?"
Tuyết Nguyệt cười cười: "Ngoài trừ các viên dạ minh châu ta lắp để chiếu sáng, ta còn lắp thêm một viên Ôn Thủy Khoáng Thạch, khiến cho nước ở đây biến thành nước ấm."
Thiên Vũ háo hức, bất chợt cậu quay ra nhìn Tuyết Nguyệt, nở một nụ cười ẩn ý: "Nguyệt Nhi, phần thưởng của ta sẽ không phải là…"
Không để Thiên Vũ nói hết câu, Tuyết Nguyệt đã dùng hành động để trả lời, xiêm y của nàng đã được trút bỏ từ bao giờ, dưới ánh sáng lung linh, thân thể mỹ miều của Tuyết Nguyệt càng trở lên huyền ảo và xinh đẹp.
Thiên Vũ nhìn không rời mắt, khung cảnh diễm lệ này thật tuyệt vời. Tuyết Nguyệt mặt đỏ như ráng chiều, tiến đến cởi bỏ y phục cho Thiên Vũ: "Chàng còn đứng nhìn, khi nãy s·àm s·ỡ ta mạnh tay lắm mà."
Thiên Vũ giật mình rồi nở một nụ cười biến thái, cậu cởi phăng y phục trên người, ôm chầm lấy Tuyết Nguyệt rồi nhảy ùm xuống ao nước nóng, không cần nói cậu cũng biết, phần thưởng là tắm uyên ương rồi.
Nhưng tắm chỉ là phụ, làm gì trong lúc tắm mới là chính. Ôm lấy mỹ nữ vào lòng, Thiên Vũ ngắm nhìn dung nhan mĩ lệ trước mặt, Tuyết Nguyệt nhu tình nhìn thẳng vào Thiên Vũ.
Lần trước, là lần đầu tiên của Thiên Vũ, cậu lại để cho Tuyết Nguyệt chủ động, điều này đã động chạm đến tự tôn của nam nhân, lần này Thiên Vũ phải hoàn trả gấp bội. Ôm chặt Tuyết Nguyệt vào lòng, cậu mạnh mẽ hạ một nụ hôn xuống đôi môi kiều diễm của Tuyết Nguyệt khiến cô nàng hưng phấn đáp trả. Hai đôi môi khoá chặt vào nhau, hai chiếc lưỡi cuốn vào nhau, trao cho nhau tình cảm nồng cháy nhất.
Hai tay của Thiên Vũ cũng không nhàn rỗi, đôi bàn tay trượt trên làn da láng mịn xinh đẹp, khẽ trượt xuống bờ mông căng tròn của Tuyết Nguyệt. Cậu khẽ xoa nắn, tựa như một tuyệt thế trân bảo. Tuyết Nguyệt bị Thiên Vũ bóp mông liền triệt để động tình, hai tay nhỏ trắng bóc ôm chặt lấy cổ Thiên Vũ, nụ hôn càng nồng cháy, mãnh liệt như đang đáp lại tình cảm của Thiên Vũ.
Sự nhiệt tình của Tuyết Nguyệt như đổ dầu vào lửa, hai tay Thiên Vũ càng dùng lực, xoa nắn, giày vò mỹ nữ trong lòng. Tuyết Nguyệt càng hưởng ứng, không chỉ hai tay mà cả hai chân cũng cuốn lấy cơ thể của tình nhân chặt chẽ.
Chẳng thể kìm nén dục vọng được nữa, Thiên Vũ hét lớn một tiếng, hoá thành mãnh thú, bắt đầu giày vò mỹ nữ dưới hạ thân. Tuyết Nguyệt nằm đó, tựa như chiếc thuyền nhỏ trong cơn giông bão, mặc cho Thiên Vũ giày vò. Nàng nằm đó, ánh mắt nhu tình như nước nhìn ái lang, trao cho nam nhân của nàng toàn bộ thân thể, tình cảm, danh tiết.
Một hồi lâu sau, Thiên Vũ sau một hồi vận động, sinh mệnh hậu đại của cậu sắp sửa thoát ra, cậu định rút cái thứ cự vật của bản thân ra, dù sao, hai người còn trẻ, mà hài tử là chuyện lớn, hai người chưa thể chịu trách nhiệm được. Bất quá, khi hắn mới rút ra được một chút, tựa hồ Tuyết Nguyệt biết hắn định làm gì, nàng ôm chầm lấy Thiên Vũ, hai chân cũng quấn chặt vào vòng eo của Thiên Vũ.
Thiên Vũ đang bất ngờ thì âm thanh của Tuyết Nguyệt vang lên: "Ái lang, không cần đâu, ta muốn sinh con cho chàng."
Chỉ một câu nói, liền khiến cho Thiên Vũ trọng chấn hùng phong, hoạt động hăng hái. Tựa hồ cùng một lúc, Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt cùng khẽ rên lên một tiếng, sinh mệnh hậu đại của Thiên Vũ như bầy cá chạch, ồ ạt, đông đúc, lấp đầy hạ thể kiều diễm của Tuyết Nguyệt. Hai người thở một hơi dài thoả mãn, Thiên Vũ khẽ nằm xuống bờ đá bên cạnh Tuyết Nguyệt, một tay chống đầu, một tay khẽ đặt lên xoa xoa bụng nhỏ có chút nhô lên của Tuyết Nguyệt, đây có thể sẽ là một sinh mệnh mới, kết tinh tình yêu của cậu và Tuyết Nguyệt.
Tuyết Nguyệt cười nhẹ: "Ái lang, chàng sờ gì đó? Cho dù có sinh hài tử cũng thật lâu nữa mới thành hình đó."
Thiễn Vũ nhu tình cười cười: "Thì sao, phu quân của nàng không thể yêu thương nàng hơn một chút sao?" Dứt lời, Thiên Vũ lại hào hứng hỏi Tuyết Nguyệt: "Mà Nguyệt Nhi này, chuyện nàng nói là sự thật sao, hài tử của chúng ta ấy?"
Tuyết Nguyệt cười hạnh phúc, một tay khẽ giơ lên vuốt ve khuôn mặt nam nhân của nàng, tay còn lại khẽ đặt lên bàn tay đang đặt lên bụng nhỏ mình. Nàng khẽ nói, âm thanh du dương tựa như tiên âm: "Đương nhiên là thật, bất quá, đâu dễ như vậy, nữ nhân thực lực càng mạnh, càng khó có con, nếu không, ta thật muốn sinh cho chàng chín, mười đứa nhỏ?"
Nghe vậy, Thiên Vũ mỉm cười hạnh phúc, khẽ đặt môi hôn khẽ lên trán Tuyết Nguyệt rồi nói: "Vậy ta phải chăm chỉ cấy cày đây."
Tuyết Nguyệt cười nhẹ một tiếng, nắm tay ngọc ngà khẽ đụng vô lồng ngực của Thiên Vũ.
"Đáng ghét, ham mê chuyện vợ chồng mà chàng dám lấp liếm." Tuyết Nguyệt cười mắng.
Thiên Vũ cười hạnh phúc. Đêm đó, hai người ôm nhau chìm vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, Thiên Vũ thức dậy với tâm trạng vui vẻ, trên người chỉ có tấm chăn đang đắp, Tuyết Nguyệt thì nằm bên cạnh với tấm thân trần, làm lộ làn da trắng trẻo, những sợi tóc không được chỉnh chu.
Thiên Vũ đưa tay ra vén lại những sợi tóc rối ấy của Tuyết Nguyệt, làm nàng tỉnh giấc, bốn mắt nhìn nhau, Thiên Vũ đưa tay ra sờ má nàng rồi nói : “Dậy nào nương tử...”
Nói rồi cậu lấy tay đỡ lưng nàng, dù những thứ đó không có tác dụng gì, nhưng nó làm gia tăng tình cảm của Tuyết Nguyệt, cũng như thể hiện sự quan tâm của Thiên Vũ dành cho nàng.
Thiên Vũ giúp nàng chỉnh lại tóc, mặc lại y phục dùm nàng, Tuyết Nguyệt cũng tính giúp Thiên Vũ mặc lại y phục, nhưng bộ y phục của Thiên Vũ quá đơn giản, cậu chỉ mất vài giây để mặc xong nó.
Mặc xong y phục, Tuyết Nguyệt lại mang Thiên Vũ về căn nhà nhỏ của hai người, trước khi đi, không quên phong bế lại hang động, đây là nơi chốn hai người cùng nhau hoà cùng một nhịp, là nơi nàng muốn lưu giữ.
Khẽ hạ xuống bờ sông gần đó, Tuyết Nguyệt biết thói quen của Thiên Vũ, mỗi sáng hắn đều đến đây vệ sinh cá nhân mà.
Khi cả hai ra tới, thì A Ngưu và Mạnh Trần cũng từ trong nhà họ đi ra, trong bộ dạng mệt mỏi thiếu tinh thần, A Ngưu thì không biểu hiện rõ nét sự mệt mỏi đó, hắn chỉ ngáp có một cái, còn tên Mạnh Trần thì mắt đã có vết thâm như thức trắng đêm.
Thiên Vũ vì vừa tỉnh dậy nên đầu ốc chưa được linh hoạt cho lắm, cậu hỏi : “Ơ hai tên các ngươi nghỉ ngơi chưa đầy đủ sao mà còn mệt mỏi như vậy?"
Nhưng cũng chả để ai trả lời, Thiên Vũ gật đầu cho qua, cậu chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi nên không quan tâm.
Sau khi mọi người làm việc cá nhân xong thì đi vào nhà Thiên Vũ để dùng bữa sáng, cũng như hôm nay sẽ là buổi tập luyện chính thức của A Ngưu và Mạnh Trần.
Mạnh Trần thì vẫn phải đeo cái thứ nặng nề kia mà chạy, còn A Ngưu thì được Thiên Vũ chỉ cách làm sao để khống chế được sức mạnh của bản thân.
Thiên Vũ cho A Ngưu cầm một quả trứng gà trong tay, kêu hắn đấm vào một gốc cây, làm sao cho gốc cây gãy mà quả trứng trong tay vẫn còn nguyên vẹn thì mới được coi là thông qua.
A Ngưu tưởng việc này dễ dàng, nhưng khi vừa cầm quả trứng trên tay thì do hơi dùng sức tí xíu đã khiến nó vỡ, do thói quen làm việc nặng đã khiến A Ngưu khó cầm nắm thứ gì đó một cách nhẹ nhàng được, vỡ thêm tầm 5 6 quả thì A Ngưu mới cầm được một quả.
Và khi chuẩn bị đấm vào thân cây thì quả trứng lại vỡ do cậu siết bàn tay lại thành quả đấm, và lần này cậu làm vỡ đâu đó cũng trăm quả trứng mới đấm được vào thân cây một lần, nhưng cú đấm đó như phủi bụi vậy, không một vết tích nào được lưu lại thân cây do cậu đấm ra.
A Ngưu đã hơi thấm mệt, nếu kêu cậu bung hết lực mà đấm thì việc đấm cả trăm cái cũng không khó khăn bằng việc này, cậu tính tiếp tục thì Thiên Vũ đi lại nói : “Đừng vội, ngươi hãy ngồi xuống và nhớ lại cảm giác trong lần thành công đó.”
A Ngưu gật đầu, cậu ngồi xuống, nhắm mắt lại, hồi tưởng về lần thành công duy nhất của mình trong suốt buổi luyện tập này.
Mạnh Trần thì thở như cá đớp mồi nhìn A Ngưu nhàn hạ, cậu lại tiếp tục trách ông trời bất công, một tên không có sức khỏe thì bắt chạy như c·hết, còn cái tên sức khỏe như trâu thì lại chỉ việc đấm vào thân cây rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Thiên Vũ nhìn vào đống trứng gà dưới đất, cậu khóc không ra nước mắt, tên đầu đần kia thật là phí phạm lương thực mà, Thiên Vũ quay đầu vào nhà ngồi uống trà và nói chuyện với Tuyết Nguyệt, mặc xác hai tên kia.