Chương 47 - Thiên Vũ ra chiến
Sáng hôm sau, Thiên Vũ tỉnh giấc với tâm trạng thoải mái, dù đêm qua cậu không đụng chạm gì Tuyết Nguyệt, nhưng có mỹ nữ nằm cạnh thì tên nào chả thích.
Hôm nay sẽ diễn ra trận đấu dành cho những người mới, 50 người thắng trận sẽ được thu nhận vào tông môn, 10 người mạnh nhất sẽ được xem xét mà cho vào thẳng nội môn.
Thiên Vũ thay đồ sau đó đi ra Lôi Đài, trên khán đài cao đã sắp xếp chỗ ngồi cho các vị Trưởng Lão quan sát trận đấu.
Đã có vài trận đấu được diễn ra, vì cảnh giới của họ không cao nên những động tác ra đòn, thủ thế, Thiên Vũ đều nhìn được.
Đối với những vị Trưởng Lão khác thì việc này thật nhàm chán, nhưng nó lại khác với Thiên Vũ, là một người chưa được chứng kiến những trận đấu như vậy bao giờ.
Thiên Vũ cảm thấy hơi ngứa ngáy trong người, ở thế giới tiên hiệp mà không biết một tí gì về những trận chiến thì thật sự uổng phí.
Thiên Vũ quay qua quay lại tìm kiếm hình bóng của Đại Trưởng Lão và Lưu Tông Chủ, khi thấy được Lưu Phách Duệ đang ngồi ở giữa những vị Trưởng Lão khác.
Thiên Vũ đứng dậy tiến đến, còn Tuyết Nguyệt thì vẫn ngồi tại chỗ, thật ra nàng cũng tính đi theo Thiên Vũ, nhưng Thiên Vũ ra hiệu cho nàng ngồi đó.
Vì dù sao thì cũng cách nhau có vài bước chân, bản thân cậu còn mang theo Lệnh Bài Chí Tôn, nên có chuyện gì xảy ra cũng không thể khiến Thiên Vũ b·ị t·hương được.
Thiên Vũ nói : “Chào Lưu Tông Chủ.”
Lưu Phách Duệ ngờ vực : “Tiểu tử ngươi lại tính làm gì!?.”
Thiên Vũ cười xoa xoa hai tay : “Không có gì, chỉ muốn vận động đôi chút.”
Nói rồi cậu chỉ chỉ tay về phía Lôi Đài, cậu muốn tham chiến với những người đó.
Lưu Phách Duệ liếc mắt : “Tiểu tử ngươi tính làm mất mặt tông môn à..”
Thiên Vũ cười : “Nào có, ta chỉ muốn thử sức một chút thôi.”
Lưu Phách Duệ lắc đầu : “Tiểu tử người xuống đó chỉ có thể làm bao cát thôi, về chỗ ngồi đi.”
Thiên Vũ suy nghĩ chớp nhoáng, cậu cười xoà hỏi Lưu tông chủ: "Tông chủ, thanh kiếm của ngài thật đặc biệt, có thể cho ta xem thử chút không?"
Lưu Phách Duệ nghe vậy, lòng đầy ngờ vực nhưng vẫn rút kiếm cho Thiên Vũ mượn, dù thanh kiếm này tuy không tầm thường nhưng hắn cũng không tiếc rẻ gì.
Thiên Vũ nhận kiếm, ngắm nghía một chút, bất chợt, cậu đi một đường kiếm đầy bất ngờ. Thiên Vũ lại cười, "Kiếm tốt" rồi ném trả cho Lưu Phách Duệ.
Lưu Tông chủ lúc này trong lòng vô cùng kinh ngạc, đường kiếm tinh xảo như vậy, không phải bậc tông sư kiếm đạo thì khó mà sử xuất.
Lưu Phách Duệ sờ chuôi kiếm của mình và nhìn Thiên Vũ nói : “Xảo đấy, nhưng không có lực.”
Nói rồi lão rút kiếm, chém một đường kiếm tựa như hời hợt mà lại có uy lực tuyệt luân, kiếm khí như khoái mã sổ chuồng, gầm thét xuyên phá thiên không.
Xong rồi Lưu Phách Duệ đút thanh kiếm vào lại vỏ, nhìn Thiên Vũ nói : “Kỹ xảo cũng quan trọng, nhưng nếu không đủ lực thì cũng chỉ là trò mèo.”
Thiên Vũ móc ra cây súng chỉ lên bầu trời, bắn một phát, tiếng vang do linh khí bạo phát vang khắp nơi, mọi người đều giật cả mình, các vị Trưởng Lão khác đều quay qua nhìn Thiên Vũ.
Đại Trưởng Lão thì nắm chắc vào tay vịn của chiếc ghế, gân xanh nổi lên thấy rõ, vì lão đang cố gắng kìm nén bản thân, lão là người đã thử qua món v·ũ k·hí kỳ lạ của Thiên Vũ, lão biết được uy lực của nó lớn thế nào.
Thiên Vũ quay qua nhìn xuống Lôi Đài và quát lớn : “Nhìn cái gì, tiếp tục đi!!!.”
Sau đó cười hi hi nhìn Lưu Phách Duệ và nói : “Kỹ xảo là để đẹp mắt, còn muốn tước đoạt mạng kẻ khác thì ta dùng cái khác chứ nhỉ?!.”
Lưu Phách Duệ vỗ trán, thở dài : “Thôi, tiểu tử ngươi làm gì thì làm, biết điểm dừng là được.”
Thiên Vũ cười, cất đi khẩu súng, quay qua nháy mắt với Tuyết Nguyệt, nàng đứng dậy rồi cả hai xuống lôi đài.
Mấy vị Trưởng Lão khác thì tiến lại chỗ Lưu Phách Duệ hỏi coi Thiên Vũ muốn làm gì.
Lưu Phách Duệ cười khổ : “Hắn muốn đấu với những người kia.”
Ngũ Trưởng Lão : “Hử, tiểu tử đó chưa tu luyện mà nhỉ?.”
Đại Trưởng Lão trợn mắt : “Không lẽ hắn tính dùng cái thứ đó với những người mới kia..”
Nghe Đại Trưởng Lão nói như vậy thì mọi người đều giật mình, nhìn ra hướng Thiên Vũ đang đi.
Lưu Phách Duệ lắc đầu : “Ta không biết hắn sẽ chiến đấu như thế nào, nhưng cầu trời, hắn sẽ không đụng tới thứ đó.”
Nghe được lời nói của Lưu Phách Duệ, các vị Trưởng Lão khác thở dài, họ biết nếu mà Thiên Vũ dùng tới khẩu súng đó thì chả ai chịu nổi, đến cả Đại Trưởng Lão còn b·ị b·ắn cho một lỗ mà.
Các vị Trưởng Lão quay về chỗ ngồi của mình tiếp tục quan sát diễn biến ở dưới Lôi Đài, nhưng giờ họ lại quan tâm nhiều hơn về Thiên Vũ, họ đang muốn biết thực lực của Thiên Vũ đến đâu.
Du Thiên Vũ không có tu vi, nhưng họ cũng không tin cậu chỉ là người phàm, các vị Trưởng Lão đều nghi ngờ Thiên Vũ có một loại thực lực gì đó mà chưa thể hiện ra.
Thiên Vũ sau khi đã xuống khán đài, cậu chạy vào một góc khuất để thay đổi y phục, nếu cậu mặc bộ y phục Trưởng Lão mà bước lên đấu thì chắc chả ai dám bước lên.
Sau đó Thiên Vũ nhờ Tuyết Nguyệt nói cho trọng tài, sắp xếp cho cậu một đối thủ, Tuyết Nguyệt đi lên Lôi Đài, người trọng tài giật mình vì sự xuất hiện của nàng.
Tuyết Nguyệt nói : “Ngươi hãy sắp xếp một người để đấu với Thiên Vũ.”
Người Trọng Tài khi đối diện với Tuyết Nguyệt luôn cảm thấy áp lực, mồ hôi đã đổ vài giọt trên trán, sau khi Tuyết Nguyệt bước xuống thì hắn mới thấy bình thường trở lại.
Người Trọng Tài vẫn cảm thấy khó hiểu về câu nói của Tuyết Nguyệt, những hắn không dám hỏi lại, hắn ngước lên nhìn Lưu Phách Duệ ngồi trên khán đài cao.
Lưu Phách Duệ gật đầu với Người Trọng Tài, hắn mới chắc chắn những gì mình nghe là không lầm, dù hơi khó hiểu vì sao Thiên Vũ lại muốn đấu với những người mới này, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, hắn nhìn lại danh sách những người đã ghi danh và lựa chọn đối thủ cho Thiên Vũ.
Sau khi trận đấu đang diễn ra được kết thúc, thì Người Trọng Tài bắt đầu lên tiếng : “Tiếp theo, Mạc Thiên Vũ đấu với Lục Danh Phong.”
A Ngưu và Mạnh Trần nghe tới tên Thiên Vũ thì giật cả mình, họ không ngờ Thiên Vũ lại lên đài, những người đệ tử trong tông môn cũng hết sức khó hiểu.
Lục Danh Phong cảm nhận được sự xì xào bàn tán của mọi người khi nghe đến tên Thiên Vũ, cậu nghĩ đây chỉ là một người có sức nổi bật trong lúc leo lên núi mà thôi.
Thiên Vũ đi lên đài với tâm trạng hào hứng và có đôi chút lo lắng, lần đầu tiên chiến đấu trực diện với hàng trăm cặp mắt theo dõi, nó tạo cho Thiên Vũ một cái áp lực.
Cả hai cúi đầu chào trước đối thủ của mình, Thiên Vũ ra hiệu tạm dừng, nhìn xuống dưới đài rồi nói : “Khụ..ta quên mang v·ũ k·hí, ai cho ta mượn được không.”
Lục Danh Phong cảm thấy khó hiểu, cậu nghĩ Thiên Vũ cũng ghi danh vào Tông Môn, vì thì tại sao lại không có mang theo v·ũ k·hí tùy thân để chiến đấu.
Từ trên khán đài cao, có một thanh kiếm được ném xuống, nó cắm giữa sàn đấu, và người ném thanh kiếm này chính là Nhược Khê.
Thiên Vũ cầm lên chuôi kiếm, cảm giác băng lãnh từ cây kiếm truyền qua người cậu, Thiên Vũ rùng mình, đây là đặc tính của một vật gì đó khi đi theo người chủ mình thời gian dài sẽ nhiễm phải.
Như thanh kiếm không chịu để Thiên Vũ cầm trên tay, nó tỏa ra băng kết từ mũi kiếm lan về phía chuôi kiếm, Thiên Vũ thấy thế liền buông tay ra khỏi thanh kiếm, cậu bất đắc dĩ nhún vai nói : “Khụ..ai cho ta mượn một thanh bình thường thôi được không..”
Thanh kiếm nằm dưới sàn như được triệu hồi, nó bay về phía Nhược Khê đang đứng, lần này thì Thiên Vũ đã mượn được một thanh kiếm bình thường của một người đệ tử trong tông môn.
Thiên Vũ nói : “Xin nương tay!.”
Lục Danh Phong cười khinh thường : “Đao kiếm không có mắt.”
Nói rồi hắn xuất kiếm khỏi vỏ, thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ như con sư tử thức giấc, nó phát ra một đạo kiếm khí về phía Thiên Vũ như ra oai phủ đầu.
Dù Thiên Vũ không có tu vi những cậu đã được Tuyết Nguyệt truyền thụ kinh nghiệm, cảm nhận được kiếm khí đang tiến về phía mình, cơ thể như một phản ứng tự nhiên, chỉ thẳng mũi kiếm vào yếu điểm của đường kiếm khí kia, khiến đường kiếm khí đó đứt đoạn mà tản đi.
Đạo kiếm khí đó chỉ là mở màn cho cuộc chiến này, nên Lục Danh Phong làm sao cho Thiên Vũ thời gian nhàn rỗi được, hắn ném vỏ kiếm về phía Thiên Vũ như một đòn đánh lạc hướng, tầm nhìn của Thiên Vũ đã bị che đi trong chốc lát do cái vỏ kiếm được ném ra kia.
Thiên Vũ biết đây là nghi binh, nhưng cậu không đỡ nó mà né sang một bên, đề phòng vạn nhất khi đỡ cái vỏ kiếm sẽ không có thời gian thu lại thế thủ ngay được, và nó sẽ làm lộ sơ hở cho đối phương.
Khi né sang một bên thì Lục Danh Phong đã biến mất khỏi tầm mắt của cậu, không kịp suy đoán vị trí đối phương đang ở đâu, thì đằng sau lưng truyền đến một sự lạnh lẽo, Thiên Vũ lập tức bắn người về phía trước, trong lúc cơ thể đang không chạm đất thì cậu xoay người và thanh kiếm chắn ngang người để đỡ.
Dù phản ứng Thiên Vũ có tốt thì cũng không đấu lại kẻ có thực lực thật sự, Lục Danh Phong không phải kẻ biết nương tay với đối thủ, trong lần đánh lén này hắn đã vận dụng chân khí, mượn nhờ thanh kiếm để phát nó ra thanh kiếm khí t·ấn c·ông Thiên Vũ.
Kiếm khí v·a c·hạm vào thanh kiếm của Thiên Vũ, dù đã chặn được một đòn t·ấn c·ông, nhưng do cơ thể đang không có trọng tâm, cậu b·ị đ·ánh văng ra một đoạn, lăn lóc 2 3 vòng rồi đứng dậy một cách nhanh chóng, Thiên Vũ biết đây là một cuộc chiến nên phải giữ cho bản thân không phải kẻ thụ động.
Có kinh nghiệm của Tuyết Nguyệt truyền cho, nhưng cơ thể cậu vẫn chưa được rèn luyện một cách đàng hoàng, nên cú v·a c·hạm đó đã khiến cậu không cầm vững được v·ũ k·hí, lưng và tay đã truyền đến những trận đau nhức.
Thanh kiếm trên tay cũng đã xuất hiện từng vết mẻ ở lưỡi kiếm, một thanh kiếm bình thường làm sao có thể chống chịu được Kiếm Khí, lần đầu là mượn nhờ điểm yếu trong Kiếm Khí mới phá được, lần thứ hai do đỡ bằng lưỡi kiếm nên đã khiến nó có vết nứt, chỉ cần một đòn nữa thì Thiên Vũ mất đi thanh kiếm trên tay.
Thiên Vũ vừa bật người đứng dậy thì trước mặt là ba đạo Kiếm Khí đang hướng tới, Thiên Vũ biết thực lực bản thân sẽ không phá giải được hết, cậu phá một đạo Kiếm Khí thì thanh kiếm trên tay đã gãy làm đôi, chỉ còn lại nữa trên tay, cậu dùng nó chắn trước đạo thứ hai đang bay đến.
Khi đạo Kiếm Khí đó v·a c·hạm, Thiên Vũ ngay lập tức dùng kỹ xảo chuyển hướng nó đi qua một bên, từ đó tạo ra khoảng trống có thể né được đạo thứ ba, Lục Danh Phong thấy cậu đã né được chiêu thức đó, hắn nhíu mày.
Dù đã thoát được mối nguy, nhưng hiện tại Thiên Vũ cũng đã mất đi v·ũ k·hí, Lục Danh Phong thấy đối thủ của mình đã gãy v·ũ k·hí, hắn cũng không nương tay mà thay vào đó dùng tới chiêu thức mạnh hơn.
Lục Danh Phong phi thẳng thanh kiếm trên tay về phía Thiên Vũ, trên đường bay thì thanh kiếm phân ra năm thanh, hắn dùng chân khí điều khiển chúng t·ấn c·ông Thiên Vũ như một thế năm đánh một.
Thiên Vũ chỉ có thể né, cậu cũng dùng kỹ xảo để chuyển hướng những đòn t·ấn c·ông đó, nhưng nó có sự điều khiển từ Lục Danh Phong nên dù Thiên Vũ có né thế nào cũng không hết.
Thiên Vũ b·ị c·hém như cái giẻ rách, nhưng do cậu né nên v·ết t·hương cũng không sâu và trí mạng, sau một hồi t·ruy s·át Thiên Vũ, Lục Danh Phong thấy không có mấy kết quả, hắn thu hồi lại những thanh kiếm, hắn quyết định một chiêu kết thúc trận đấu.