Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhàn Cư Tại Tiên Giới

Chương 46 - Lăng Không Phi Hành




Chương 46 - Lăng Không Phi Hành

Mặt của Thiên Vũ hơi tái nhạt, đây đúng là thử thách với cậu, chuyện này cậu đã không lường trước được mà chuẩn bị tâm lý.

Tuyết Nguyệt đỡ cậu qua một bên nghỉ ngơi, mọi người cũng thắc mắc nhìn Thiên Vũ, khung cảnh này đối với người sinh ra ở thế giới này thì cực kỳ bình thường.

Nên họ thấy Thiên Vũ như vậy thì hơi khó hiểu, đối với họ khung cảnh này chả có tí đáng sợ nào, ở ngoài chiến trường còn ác liệt hơn nhiêu nếu so với nơi này.

Ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, Thiên Vũ cảm thấy rất khó chịu, tiếng người đau đớn la hét xung quanh, mùi máu hòa vào không khí.

Không biết vì điều gì, đôi mắt cậu chỉ toàn là một màu đỏ rực, tầm nhìn chỉ còn một màu đỏ, những tiếng nói xung quanh đã biến mất, không còn cảm giác được cơ thể mình.

Tuyết Nguyệt luôn chú ý đến Thiên Vũ, thấy cậu lạ lạ và đôi mắt đỏ, nàng đưa tay ra che tầm nhìn của cậu.

Khung cảnh màu đỏ đã dần dần bị che khuất bởi bàn tay của Tuyết Nguyệt, Thiên Vũ chỉ còn thấy xung quanh toàn là bóng tối.

Tuyết Nguyệt rút lại tay, thì đôi mắt Thiên Vũ đã trở lại bình thường.

Thiên Vũ cảm giác chuyện vừa xảy ra với cậu như là giấc mơ, nó chớp nhoáng thôi.

Cậu dụi dụi mắt mình, nhìn lại khung cảnh trước mặt, vẫn là những con người đang b·ị t·hương đó, ngước lên nhìn đường lên núi, vẫn còn người đi từng bước chậm.

A Ngưu và Mạnh Trần mới chỉ đi được một phần ba đoạn đường, vì phải bảo vệ cho Mạnh Trần nên A Ngưu mới đi chậm như vậy.

Vì Mạnh Trần không có khỏe như A Ngưu, chỉ việc chịu cái áp lực do các Trưởng Lão bày bố đã đủ làm cậu khổ sở rồi.

Nếu còn bị các đệ tử khác mai phục, thì Mạnh Trần không thể đi nổi 5 bậc thang, cho nên trí tuệ của cậu đã dụ dỗ A Ngưu làm cái khiên để chống chọi những thử thách này.

Do phải gánh áp lực của hai người, nên dù A Ngưu vừa mới thức tỉnh Huyết Thống cũng cảm thấy khó khăn trên mỗi bước chân.

Thiên Vũ đã thấy được hình bóng của hai người, cậu mỉm cười gật đầu, đối với Thiên Vũ thì dù cho cả hai có thất bại đi nữa.

Chỉ cần có tình thần đồng đội là được, muốn đi nhanh thì đi một mình, còn muốn đi xa thì nên có huynh đệ, cho nên nếu muốn sống lâu ở thế giới này cần có đồng minh.



Thiên Vũ đứng dậy, đầu cậu vẫn còn cảm giác hơi nhức, nên đứng không được vững, nhờ có Tuyết Nguyệt giữ tay cậu lại nên mới không ngã.

Thiên Vũ gật đầu với nàng như nói mình đã ổn, Tuyết Nguyệt thấy như thế mới buông lỏng tay mình ra, cả hai đi đến trước mặt một người đệ tử đang ở gần đó.

Thiên Vũ nói : “Kêu người trị thương cho họ, còn ai c·hết thì cũng nên cho họ một nơi yên nghỉ.”

Người đệ tử được Thiên Vũ kêu cảm thấy thắc mắc, vì mọi khi có phải trị thương cho những người ghi danh bao giờ đâu, người đệ tử hỏi lại : “Nhưng…”

Thiên Vũ lắc đầu : “Cứ làm như ta nói, nếu ở trên có trách tội thì ta sẽ gánh.”

Thiên Vũ đã nói đến như vậy thì người đệ tử cũng không hỏi nữa, hắn bắt đầu kêu người trị thương cho những người b·ị t·hương kia, còn ai không may mắn mà đ·ã c·hết thì cũng có người đem đi chôn.

Những người b·ị t·hương đều cảm thấy bất ngờ với việc được đệ tử trong tông môn chữa thương dùm, vì họ cũng biết đã ghi danh vào thì việc sứt đầu mẻ trán là chuyện không thể tránh được.

Thiên Vũ đi theo những người đệ tử vác xác người đ·ã c·hết, khi đã chôn xong thì Thiên Vũ cúi đầu trước họ.

Thiên Vũ nói : “Sinh nghề tử nghiệp, đã đi trên con đường này thì việc này chắc các vị đã nghĩ đến, ta không lương thiện, nhưng ai cũng có một mạng sống như nhau, nay các vị đã tận số thì ta cũng giúp đỡ các vị lần cuối.”

Nói rồi thì Thiên Vũ quay đầu đi, những người khác có mặt ở đây nhìn Thiên Vũ với vẻ mặt không thể tin được, xưa nay chưa ai quý trọng mạng sống của những người như họ.

Nên hành động của Thiên Vũ đã khiến những người kiên cường nhất ở đây cũng cảm thấy cảm động, họ biết những kẻ quyền lực như Thiên Vũ thì họ đa số đều coi mạng kẻ khác như cỏ rác, lần đầu tiên họ thấy một người có quyền hạn như Thiên Vũ lại chịu chôn cất cho những người như họ.

Thiên Vũ làm như vậy cũng không phải muốn được họ sùng bái hay gì, chỉ đơn giản là kẻ lang thang nơi xứ người, gặp tình cảnh khó khăn hơn mình, ở trái đất cũng vậy, không quan trạng bạn là ai, nhưng nếu bạn mất đi trước mắt tôi, tôi sẽ không ngại đưa tiễn bạn bằng một nén hương.

Thiên Vũ chuẩn bị đi lên núi, cậu bất chợt nhớ ra, bây giờ chỉ có hai cách để đi lên, một là đi bộ, mà nó đi bộ thì cậu đi không nổi, hai là Ngự Kiếm Phi Hành, nhớ lại cảm giác khi ngồi trên thanh kiếm lạnh lẽo đó khiến cho Thiên Vũ rùng mình.

Cậu nhìn Tuyết Nguyệt như hỏi giờ làm sao lên, Tuyết Nguyệt lắc đầu cười khổ, cảm thấy nếu như nàng không đủ mạnh thì việc che chở cho Thiên Vũ cũng là một cực hình.

Tuyết Nguyệt cầm lấy tay Thiên Vũ, dùng chân nguyên bao bọc thân thể cậu, sau đó cả hai bay lên, vì để tránh áp lực lên thân thể Thiên Vũ nên nàng cần phải dùng chân nguyên để bao bọc cậu lại, cũng như đề phòng một thứ gì đó va trúng.

Lần này Thiên Vũ mới cảm thấy thích thú, cảm giác thân thể mình lơ lửng trên không một cách nhẹ nhàng như vậy, nhưng cậu cũng cảm thấy hơi sợ, cái tay được Tuyết Nguyệt nắm đã ướt mồ hôi, cậu không dám cầm chặt vì sợ làm đau Tuyết Nguyệt.



Tuyết Nguyệt cảm nhận được nhịp tim Thiên Vũ tăng lên do sợ hãi, nàng buông tay ra luôn.

Tim cậu đập còn nhanh hơn là bánh xe, cậu nhắm mắt lại không dám nhìn xung quanh nữa, nhưng sau một lát vẫn không có chuyện gì xảy ra như cậu dự đoán, mở mắt ra thì mình vẫn đang bay trên không, nhìn qua Tuyết Nguyệt thì thấy nàng gật đầu với mình.

Thiên Vũ biết cái gật đầu đó như lời bảo đảm với cậu, hít một hơi sâu rồi thở ra để lấy lại bình tĩnh, sau khi lấy lại được bình tĩnh thì cậu cảm thấy sảng khoái, khi xưa nếu muốn được bay trên trời như vậy thì cần phải ngồi máy bay.

Còn bây giờ có thể tự do trên này như vậy, đối với ai thì cũng là một trải nghiệm hiếm có và thú vị, Thiên Vũ đưa tay ra ôm lấy eo Tuyết Nguyệt, cả hai bay về phía tông môn.

Những người đang cực khổ đi từng bước lên thì rất ghen tị với Thiên Vũ, những kẻ tự cho mình là thiên phú cực tốt đều khinh thường Thiên Vũ.

Chỉ có A Ngưu và Mạnh Trần thì nhìn họ mà không nghĩ gì, A Ngưu thì xưa nay chưa bao giờ than trời trách phận, còn Mạnh Trần thì thở dài, cậu cũng muốn được hưởng tí vận khí của Thiên Vũ nha, đều phế phẩm như nhau, mà một kẻ thì vẫn có được mọi thứ, bản thân Mạnh Trần thì phải cố gắng cho cơ hội nhỏ nhoi này.

Khi Thiên Vũ đến nơi thì đã có người vượt qua thử thách này, đã có một vài người đang ngồi nghỉ ngơi ở trên này.

Mỗi người đều có một khí chất khác nhau, khí thế của mỗi người là một dạng riêng biệt, nếu như tìm thứ gì để so sánh thì nó chính là nồi lẩu thập cẩm, cái quần què gì cũng có.

Họ nhìn thấy Thiên Vũ đang hạ xuống, nhưng họ không thắc mắc vì sao Thiên Vũ có thể bay lên mà không phải đi bộ lên.

Vi y phục Thiên Vũ mặc đã nói lên tất cả, họ chỉ cảm thấy kinh ngạc khi mà một người trẻ như vậy lại có thể làm Trưởng Lão.

Thiên Vũ quét mắt nhìn họ rồi gật đầu cười như một lời chào, họ thì không có phản ứng, do không biết nên phản ứng thế nào.

Một cô bé nhìn như 14 15 tuổi chạy lại chỗ Thiên Vũ cười nói : “Huynh là Trưởng Lão hả???.”

Thiên Vũ thân thiện cúi người xuống cười : “Tiểu muội thấy không giống à?.”

Cô bé gật gật đầu : “Huynh trẻ quá, muội cứ nghĩ Trưởng Lão là những lão già râu bạc hết rồi.”

Thiên Vũ xoa đầu cô bé : “Ha Ha..Muội nói như vậy không sợ các vị Trưởng Lão đó đánh à!.”

Tiểu Sư Muội nghe Thiên Vũ nói vậy thì liền ngó nhìn xung quanh như đề phòng k·ẻ t·rộm, sau khi không thấy một vị Trưởng Lão nào ở đây thì quay mặt lại ra hiệu yên lặng với Thiên Vũ.



Tiểu Sư Muội nói : “Suỵt, huynh đừng nói cho họ biết nha..”

Thiên Vũ cảm thấy Tiểu Sư Muội này thật dễ thương và hoạt bát, cậu gật đầu đồng ý không tiết lộ chuyện khi nãy.

Thiên Vũ cười : “Vậy muội đến đây để ghi danh vào tông môn à.”

Tiểu Sư Muội gật gật đầu : “Đúng vậy.”

Thiên Vũ ngạc nhiên : “Vậy muội tự đi lên đây hả!?.”

Tiểu Sư Muội chống tay vào hông, ưỡn người ra phía trước, làm dáng ta đấy dữ dội lắm nói : “Đương nhiên.”

Thiên Vũ nhìn vào ngoại hình bé nhỏ ấy, cậu không tin tưởng lắm, vì cỡ như A Ngưu còn phải cực khổ lắm mới đi lên được đây, mà hắn hiện tại còn chưa lên được ấy chứ.

Thiên Vũ dò hỏi : “Vậy trong lúc đi lên muội cảm thấy cơ thể nặng thêm à?.”

Tiểu Sư Muội thật thà đáp : “Không, chỉ là nó cao quá, nên muội cảm thấy đôi chân mệt rã rời.”

Nói rồi Tiểu Sư Muội còn xoa xoa đôi chân bé nhỏ ấy, Thiên Vũ thì nhìn Tuyết Nguyệt, nàng gật đầu, nhưng nàng không giải đáp thắc mắc cho Thiên Vũ ngay tại chỗ này.

Thiên Vũ chỉ vào nơi của những người giá·m s·át nói : “Vậy ta với muội qua đó ngồi nghỉ ngơi, đợi những tên kia nhỉ?”

Tiểu Sư Muội gật đầu rồi cả ba cùng tiến về phía những đệ tử đang phụ trách việc giá·m s·át, vì chỗ này có bàn ghế, có trà, những người đệ tử thấy Thiên Vũ tiến đến thì đều đứng dậy cúi đầu chào.

Thiên Vũ ra hiệu cho mọi người ngồi xuống rồi nói : “Cho ta xin 3 chỗ ngồi nha.”

Thiên Vũ mở lời thì ai không dám đáp ứng, họ đi lấy thêm 3 chiếc ghế cho Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt với Tiểu Sư Muội ngồi, những người đệ tử không dám trò chuyện hay được thoải mái như khi nãy, với những gì mà Tuyết Nguyệt đã để lại ấn tượng cho họ là một nỗi kinh hoàng, chỉ có Tiểu Sư Muội là vô tư, ngồi lắc lư và luôn bắt chuyện với Tuyết Nguyệt với Thiên Vũ một cách không sợ hãi gì.

Sau khi số người còn lại đã lên núi, thì họ được sắp xếp nơi nghỉ ngơi để ngày mai thi đấu, dù số người đã giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn còn khá đông, Thiên Vũ chỉ đếm sơ sơ thì cũng cả trăm mạng người ở đây, ai cũng có dáng vẻ mệt mỏi, trừ những người lên đâu tiên thì cảm giác họ rất nhàng nhã.

A Ngưu thì cả người ướt sũng mồ hôi, trái ngược lại thì Mạnh Trần chỉ có vài giọt mồ hôi trên trán, Thiên Vũ gật đầu rồi lại lắc đầu, cậu cảm thấy Mạnh Trần thật đúng là biết lách luật, khi mà việc lên núi chính là kiểm tra sức chịu đựng thì A Ngưu phải gánh vác cho hắn, còn hắn chỉ việc đi lên một cách bình thường.

Lần này Thiên Vũ để cho hai người họ nghỉ ngơi tại chỗ được sắp xếp dành cho những người chuẩn bị gia nhập tông môn, vì ở đây có bốn người, nhưng căn nhà của Thiên Vũ thì chỉ có một chiếc giường.

Hôm qua đã không được ôm Tuyết Nguyệt mà ngủ, lý nào hôm nay cậu cho hai tên kia tiếp tục phá rối chuyện tốt đẹp của mình, bốn người chia làm hai hướng mà đi, Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt thì đi về hướng căn nhà của mình.

A Ngưu và Mạnh Trần thì đi theo những người khác, Tiểu Sư Muội khi nãy cũng phải ở chỗ do tông môn cung cấp, những nữ đệ tử thì đương nhiên sẽ tách ra riêng với nam đệ tử.