Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhàn Cư Tại Tiên Giới

Chương 45 - Tam Hoàng Tử




Chương 45 - Tam Hoàng Tử

Người bị đụng ngã đứng dậy phủi bụi trên bộ y phục, hắn ngước mặt lên nhìn về hướng Thiên Vũ, khi thấy được dung nhan của Tuyết Nguyệt đứng bên cạnh Thiên Vũ thì trong mắt hắn hiện lên vẻ tham lam.

Hắn nói : “Người biết ta là ai không, còn không biết mau tạ lỗi!.”

Thiên Vũ cũng biết do mình sai, nên cũng cúi đầu xin lỗi : “Là ta đi đứng không nhìn đường, huynh đài có sao không!?.”

Hắn thấy Thiên Vũ cúi đầu xin lỗi mình, tưởng Thiên Vũ sợ hắn, nên hắn lên mặt kiêu căng nói : “Một lời xin lỗi là xong à, bản vương thấy tiểu cô nương kia cũng xinh đẹp, ngươi để nàng làm thị nữ hầu hạ ta thì ta sẽ bỏ qua mọi chuyện, bằng không…..”

Thiên Vũ nghe tên này có ý định không tốt với Tuyết Nguyệt, thì cậu cũng không cần cho hắn thể diện nữa, cậu lấy bên hông ra lệnh bài của Trưởng Lão Nhất Kiếm, giơ trước mặt nói : “Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta là Trưởng Lão Nhất Kiếm Tông, và ngươi đang ở trên địa phận của tông môn ta, ngươi có tin ta kêu người đánh ngươi một trận không!?.”

Hắn nhìn thấy lệnh bài của Thiên Vũ thì cũng hơi e dè, nhưng vì lòng tham chiếm đoạt Tuyết Nguyệt đã đè ép nỗi sợ hãi, hắn nói : “Người dám!!!.”

Thiên Vũ nhún vai : “Có gì không dám?.”

Hắn chỉ tay vào Thiên Vũ, nói với giọng ra lệnh : “Ta là tam hoàng tử, phụ hoàng ta là đương kim thánh thượng, ngươi dám bất kính với ta!.”

Thiên Vũ giật mình, nhưng cậu không biểu hiện ra mặt, mà trong lòng đang khóc thầm rồi cậu quay qua hỏi nhỏ Tuyết Nguyệt : “Đương kim thánh thượng là vua một nước đúng không?.”

Tuyết Nguyệt gật đầu, mặt nàng vẫn không cảm xúc, vì đối với nàng thì cả hạ giới này trong mắt nàng chỉ như hạt bụi, không có thứ gì đáng để nàng bận tâm, chứ đừng nói đến chỉ là vua một nước mà đòi áp đảo nàng.

Tam Hoàng Tử thấy Thiên Vũ nói nhỏ với Tuyết Nguyệt, dù không nghe được nội dung của cuộc đối thoại đó, nhưng cậu nghĩ Thiên Vũ đang run sợ trước thận phận của mình, cậu cười đắc ý nói : “Sao, sợ rồi à, nếu cô nương kia chịu hầu hạ ta thì ta sẽ miễn tội cho ngươi.”

Thiên Vũ dù không biết tông môn có chịu nổi cái áp lực này không, nhưng cậu cũng không tỏ ra sợ hãi trước mặt kẻ địch được, cậu nói : “Hử, ta sợ lát nữa Hoàng Đế phải sai người cõng người về thôi.”



Thiên Vũ không biết được liên kết giữa Nhất Kiếm Tông với Hoàng Tộc, vì Lâm Khiết Quốc từng ngăn chặn cuộc chiến giữa hai nước nên tông môn cũng được Hoàng Tộc coi như một đồng minh đáng tin cậy, chỉ cần sự việc không liên lụy quá lớn, thì Đương Kim Thánh Thượng sẽ đứng ra giải hòa.

Tam Hoàng Tử cũng như Thiên Vũ, chẳng biết tí gì giữa hai thế lực, hiện tại thì hai người giống hai con gà chửi lộn hơn là sắp có một v·ụ đ·ánh n·hau quy mô, nếu Đương Kim Thánh Thượng mà biết đứa con trai thứ ba của mình vì một nữ tử mà gây hấn với một thế lực, chắc lão hộc máu băng hà sớm.

Khổ nhất vẫn là Lưu Phách Duệ, nếu chuyện này hắn mà biết mới thảm, bên nào cũng không thể đắc tội, nếu dám bênh Hoàng Tộc thì đảm bảo Tông Môn sẽ diệt vong, mà nếu đứng về phía Thiên Vũ thì cũng có vô số rắc rối tìm đến.

Từ đằng sau Tam Hoàng Tử có một đợt binh lính đang tiến đến, dẫn đầu là một lão già, tùy tuổi tác đã cao, nhưng khí chất trên người bảo hiệu cho Thiên Vũ biết đây là một cao thủ, Thiên Vũ suy đoán đây có lẽ là cận vệ của Tam Hoàng Tử.

Lão già dẫn đầu đoàn binh lính khi đến sau lưng Tam Hoàng Tử, thì lão cúi đầu nói : “Thuộc Hạ tới trễ.”

Tam Hoàng Tử thấy mình đã có người viện binh thì càng lên mặt, hắn quay qua cười nói : “Đúng lúc lắm, có kẻ dám xúc phạm ta, ngươi hãy bắt hắn về cho ta trị tội.”

Lão Già gật đầu, bộc phát khí thế muốn áp chế Thiên Vũ, nhưng khí thế của lão như chạm mặt tới thứ gì đó đáng sợ hơn, nó biến mất trong tíc tắc, lão phụt một ngụm máu do phản phệ từ việc đó, khi ngước mặt lên thì lão mới nhìn kỹ được người gây hấn với Tam Hoàng Tử là ai.

Vì biết đối phương chưa chắc gì đã yếu hơn mình sao cuộc giao tranh đó, lần này lão cẩn thận hơn, lão hỏi : “Ngươi là người của Nhất Kiếm Tông?.”

Thiên Vũ gật đầu, ném ra lệnh bài trưởng lão của mình cho lão già đó xem.

Sau khi xác nhận được lệnh bài là thật, lão liếc mắt Tam Hoàng Tử nhà mình, rồi lão nói : “Đã mạo phạm, cả gan xin hỏi đã có chuyện gì xảy ra giữa Mạc Trưởng Lão và Tam Hoàng Tử nhà ta?.”

Tan Hoàng Tử thấy tình huống không đúng như dự đoán, hắn nói trước : “Hắn muốn ám toán ta!.”



Thiên Vũ trợn cả mắt, tên này sao có thể vô sỉ đến thế nhỉ, Thiên Vũ lắc đầu nói : “Ta chỉ vô tình đụng trúng hắn, đã xin lỗi hắn, nhưng hắn muốn nương tử ta hầu hạ hắn.”

Lão Già thở dài, lão nghe vậy thì đã biết ai nói đúng sự thật ai nói gian dối rồi, chỉ là Tam Hoàng Tử nhà mình ham muốn sắc đẹp của vị cô nương kia mà gây hấn với Trưởng Lão của một tông môn, cũng may là lão đến kịp, nếu không thì chuyện này khó giải quyết rồi.

Lão già nói : “Chuyện này ta sẽ báo lại với Đương Kim Thánh Thượng, sau đó sẽ đến nhà Mạc Trưởng Lão tạ tội.”

Thiên Vũ đã thấy bên kia chịu yên thì cũng gật đầu nói : “Tạ tội thì không cần, ngươi hãy chuyển đôi lời đến Đương Kim Thánh Thượng dùm ta.”

Lão già gật đầu nói : “Mời Mạc Trưởng Lão nói, ta sẽ về chuyển lời lại.”

Thiên Vũ nói : “Dân là thủy, Vua là Thuyền, Thủy có thể nâng Thuyền cũng có thể lật Thuyền, Thuyền phải biết thuận Thủy mà đi, đừng quấy động.”

Nói rồi Thiên Vũ nắm lấy tay Tuyết Nguyệt, cả hai quay qua đi, lần này là do Thiên Vũ không cho Tuyết Nguyệt nhúng tay vào nên nó mới như vậy, chứ nếu để Tuyết Nguyệt giải quyết thì chắc nó liên lụy cả một vương triều.

Lão Già thấy Thiên Vũ đã quay người bỏ đi, lão ngâm lại mấy lời Thiên Vũ vừa nói, lão lắc đầu thở dài, hộ tống Tam Hoàng Tử hồi cung, vì chuyện này nên chuyến đi phải kết thúc tại đây, nếu để Tam Hoàng Tử gây thêm chuyện thì cái mạng già này của lão khó giữ.

Lão cũng cảm thấy nghi hoặc về Thiên Vũ, một người trẻ tuổi đã biết thế nào nên nhẫn nhịn, tâm tính tốt như vậy không phải một người trẻ tuổi có thể làm được, đặc biệt khi có kẻ muốn nương tử mình hầu hạ kẻ khác, với một người thanh niên thì tôn nghiêm và người thân là thứ kẻ khác không nên đụng đến.

Trên đường đi về phía tông môn, Tuyết Nguyệt nói : “Hắn muốn ta hầu hạ hắn, huynh không bực à?.”

Thiên Vũ cười lắc đầu : “bực thì đương nhiên là bực rồi, hắn dám có ý đồ với nương tử của ta mà, nhưng chuyện nào có thể giải quyết êm xuôi thì ta nên bỏ qua.”

Tuyết Nguyệt đương nhiên biết tính tình của Thiên Vũ, nàng bĩu môi : “Hèn nhát, đến kẻ có ý đồ với ta huynh còn không dám ra tay thì làm được gì nữa hừ..”

Thiên Vũ xoa đầu Tuyết Nguyệt nói : “Nếu muốn, ta cho hắn một viên đạn đã giải quyết xong hắn, nhưng sẽ liên lụy đến tông môn, họ là những người vô tội, trong chuyện này họ không có liên quan gì, nếu c·hết một cách oan uổng thì tội họ.”



Tuyết Nguyệt giả bộ giận dỗi, nàng không thèm trả lời Thiên Vũ.

Thiên Vũ thấy nàng làm bộ dạng như vậy thì lắc đầu, nắm lấy tay nàng và bước tiếp, cậu nói : “Ở đâu thì cũng có nhân quả, đừng gieo nhân xấu rồi quả không ngon.”

Tuyết Nguyệt coi thường : “Nhân Quả chỉ là xiềng xích với kẻ yếu, đối với ta thì vô dụng.”

Thiên Vũ gật đầu : “Đúng vậy, nhân quả chỉ dành cho kẻ yếu, bất kể ai mới được sinh ra đời đều là kẻ yếu, nếu không có nhân quả bảo vệ thì họ chưa kịp nhận thức được thế giới đ·ã c·hết rồi.”

Thiên Vũ đưa tay ra xoa phần bụng của Tuyết Nguyệt, dù cách một lớp vải nhưng nàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay của Thiên Vũ, nàng hiểu ý cậu đang ám chỉ điều gì, dù chuyện này hiện tại chỉ là lo bò trắng răng, nhưng nàng vẫn cảm thấy vui vì Thiên Vũ nghĩ điều này.

Khi về đến chân núi Tông Môn thì cuộc khảo hạch cũng đã đến giai đoạn gây cấn nhất, hiện tại thì họ đang leo lên núi, nhưng không phải đi đứng một cách bình thường, dù đoạn đường không tính là dài, nhưng mỗi bước thì sẽ bị áp lực do các Trưởng Lão gây lên thân thể họ tăng thêm, trong quá trình đi lên còn gặp phải sự tập kích của đệ tử trong tông môn.

Thiên Vũ nhìn thấy một người đang ngồi nghỉ ngơi giữa bậc thang trên núi, nhưng nó chỉ cách chỗ Thiên Vũ 10m, nhìn vào thì cậu đã biết muốn lên được đỉnh núi là một chuyện hết sức khó khăn, bỗng từ bên trái bay ra một bóng người mặc áo đệ tử nội môn, t·ấn c·ông về phía người thanh niên kia đang nghỉ ngơi.

Do đang nghỉ ngơi nên hắn đã mất đi cảm giác, bị người đệ tử tặng một cước vào lưng, lực đạo đó khiến người thanh niên cắm đầu về phía trước, mà phía trước chính là đường xuống núi, Thiên Vũ thấy người thanh niên đang bay hướng xuống một cách không kiểm soát được thì cậu né qua một bên, đề phòng bị tên kia ngã trúng người.

Người thanh niên kia ngã xuống đất, do độ cao và bị người khác đá xuống nên hắn bị c·hấn t·hương đủ chỗ, có đầu cũng có ít máu chảy ra, hắn la hét lên đau đớn, và không phải chỉ duy nhất một mình hắn bị như vậy, mà dưới đây đã có một đống người như hắn, đều b·ị t·hương khắp nơi, có người còn bị vỡ đầu do ngã trúng cục đá.

Khung cảnh nhìn rất đau đớn và ghê tởm, khắp nơi đều có tiếng la hét, mùi máu tanh khắp nơi, Thiên Vũ cảm thấy cơ thể không được tốt, cậu chạy vào một góc cây và nôn ra hết những thức có trong bụng mình.

Tuyết Nguyệt vuốt nhẹ lên lưng Thiên Vũ, khung cảnh này ở trái đất thì thuộc dạng t·ai n·ạn kinh hoàng rồi, nên việc Thiên Vũ chịu đựng không nổi cũng bình thường, Tuyết Nguyệt có thể dùng sức mạnh của nàng để cơ thể cậu ổn định lại, nhưng nàng không có ý định dùng tới nó, nàng muốn Thiên Vũ phải đối mặt với những việc như thế này.

Những việc này là chuyện bình thường tại thế giới này, và Thiên Vũ phải sống ở đây thì việc đầu tiên cần phải làm quen là nó, nếu không chịu nổi cậu có thể bị sốc dẫn đến tinh thần mất kiểm soát, chứ đâu phải xàm lìn như mấy bộ tiểu thuyết khác.

Ở trái đất thì hiền lành các thứ, xuyên không một cái là thằng tên g·iết người không gớm tay, Thiên Vũ thì không được như vậy, cậu không bị biến chất về tư tưởng, không phải kẻ thích bàn tay có mùi tanh, là một con người bình thường như bao người khác mà thôi, ở trái đất việc thấy t·ai n·ạn c·hết một người đã rùng rợn lắm rồi, chứ nói gì khung cảnh hiện tại khi mà người nằm la liệt, tay chân vặn vẹo, máu me khắp nơi.