Chương 44 - Tuyết Nguyệt ra tay
Tuyết Nguyệt vừa mắc cười vừa ngại ngùng vì Thiên Vũ cứ ôm chân mình, khi gần xuống dưới chân núi thì Tuyệt Nguyệt hạ xuống, vì nếu để người ta nhìn thấy bộ dạng này của Thiên Vũ thì hình tượng Trưởng Lão sẽ mất hết uy nghiêm.
Thiên Vũ nhìn thấy mặt đất chỉ cách dưới chân mình một đoạn, cậu nhảy ra khỏi thanh kiếm trong tâm thái được giải thoát, với cậu việc Ngự Kiếm Phi Hành này thật đúng là cực hình mà, cũng may là do có Tuyết Nguyệt bảo đảm an toàn cho cậu, chứ không thì Thiên Vũ thề không dám bước chân lên.
Tuyết Nguyệt trả thanh kiếm về nơi ban đầu, nàng tiến lại gần Thiên Vũ cười nói : “Lần đầu được bay, huynh thích không.”
Thiên Vũ lắc đầu : “Sợ muốn c·hết chứ thích cái gì.”
Cũng may khi bay trên trời là do gió thổi vào mắt Thiên Vũ, nên gần như cậu không nhìn được cái gì, nếu không hiện giờ chắc cậu đã nôn một bãi rồi, đấy là nỗi sợ lên đến cực điểm.
Nghỉ ngơi đôi chút để lấy lại bình tĩnh sau chuyến đi không dài nhưng quá khó khăn với Thiên Vũ, cậu nhìn xuống chân núi thì đã thấy rất nhiều người đang xếp thành hàng để ghi danh.
Khung cảnh rất hoành tráng, tiếng nói liên tục truyền tai nhau, kẻ thì tỏ vẻ mình thắng chắc, kẻ thì vẫn đang lo lắng về cuộc khảo hạch này, phái nữ thì được nhưng con sói trong tông môn tiếp cận, dụ dỗ và hứa hẹn nhiều điều, nhưng họ cũng không dám làm việc đó một cách lộ liễu, nó sẽ làm phản cảm và Trưởng Lão sẽ ngứa mắt.
Mọi người đang tập tụ để ghi danh thì thấy Thiên Vũ từ trên đi xuống, lúc đầu họ cũng không quan tâm lắm về cậu, chỉ khi họ chợt phát hiện ra điều khác biệt của Thiên Vũ từ việc khác bộ y phục với đại đa số đệ tử.
Họ bắt đầu hỏi thăm nhưng người đệ tử, thì mới biết được Thiên Vũ là một trong những Trưởng Lão của tông môn, điều này gây nên một vụ chấn động, Thiên Vũ quá trẻ để có thể ngồi lên vị trí này, dù cho có thiên tài cỡ nào thì việc một kẻ chỉ với 20 tuổi đầu như Thiên Vũ mà có thể làm một vị Trưởng Lão trong một tông môn thì điều bất khả thi.
Mọi người bắt đầu bàn tán về Thiên Vũ, có kẻ thì nghĩ cậu là con tư sinh của Tông Chủ, có kẻ thì nghĩ cậu là người trong dòng tộc cổ xưa, những suy nghĩ về Thiên Vũ chỉ thoáng qua đôi chút, vì nhan sắc của Tuyết Nguyệt làm lu mờ đi hình ảnh của Thiên Vũ.
Có một số kẻ bắt đầu thể hiện ra sự thèm khát nhan sắc của nàng như một con sói đói đang nhìn thấy một con nai ngây thơ, nhưng họ nào ngờ được những suy nghĩ đen tối đó lại bị Tuyết Nguyệt biết được.
Tuyết Nguyệt tách ra khỏi Thiên Vũ, đi đến trước mặt một trong những kẻ có ý nghĩa đen tối đó, kẻ đó là một tên thư sinh, tay cầm cái quạt phe phẩy trước mặt, làm ra bộ dáng lãng tử mong nhận được sự chú ý của các nữ tử.
Khi thấy Tuyết Nguyệt đi đến trước mặt, kẻ đó tưởng tượng nàng đã ưng ý hắn, hắn mỉm cười đắc ý với những kẻ khác, mọi người ai cũng ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ, nhưng họ cũng muốn được là đối tượng Tuyết Nguyệt đi đến.
Chỉ có những đệ tử trong tông môn là thở dài nhắm mắt, vì họ biết nàng không phải một cô gái ngây thơ dễ chọc, nếu nói về độ khủng bố thì Tuyết Nguyệt đệ nhất trong danh sách đó, đối với những người đệ tử trong tông môn thì dù cho Thiên Vũ là một Trưởng Lão cũng không đáng sợ bằng Tuyết Nguyệt.
Kẻ thư sinh làm ra bộ dáng tao nhã nói : “Chào cô nương, không biết nàng tìm ta có việc gì?.”
Tuyết Nguyệt lạnh nhạt liếc nhìn hắn, nàng mỉm cười, nụ cười mà ai nhìn vào cũng không cảm thấy nó thật sự đang vui, nàng nói : “Đã lâu, không có kẻ nào dám nhìn ta bằng ánh mắt như vậy.”
Nói rồi Tuyết Nguyệt quay người lại, bước về phía Thiên Vũ đang đứng, còn kẻ thư sinh kia thì ngơ ngác vài giây, rồi hắn cảm nhận được cơ thể mình mất đi cảm giác từ từ, khi nhìn xuống cái tay đang cầm quạt thì hắn hét lớn : “Tay...Tay của ta...a…”
Đúng vậy, tay hắn đang tan biến, như một sự lão hóa nhanh chóng, bàn tay trắng trẻo thư sinh của hắn đang héo úa một cách không thể kiểm soát được, rồi từ từ lan đến khắp thân thể, rồi thân xác hắn như một nắm tro bụi bị gió thổi bay đi.
Nói thì lâu, chứ quá trình diễn ra không được 3 giây, những người có mặt ở đây đều c·hết lặng, họ vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra với kẻ thư sinh kia, chỉ mới cách đây không lâu hắn còn lên mặt đắc ý, mà giờ đây đến tro cốt cũng cuốn theo làn gió về phương xa.
Mọi người sao khi giật mình tỉnh dậy thì mới bắt đầu lạnh cả người, họ đã nghĩ được điều gì khiến kẻ thư sinh kia c·hết một cách nhẹ nhàng như vậy, bất giác họ nhìn Tuyết Nguyệt, những kẻ có cùng lối suy nghĩ với kẻ thư sinh kia đều cảm thấy như đi qua quỷ môn quan một vòng.
Trong mắt của họ bây giờ thì Tuyết Nguyệt không còn là một tuyệt sắc mỹ nhân nữa, mà thay vào đó là một kẻ g·iết người không chớp mắt, khi mà Tuyết Nguyệt chỉ liếc nhìn cũng đủ g·iết một mạng người, đối diện với một kẻ có thể tước đoạt đi mạng sống của mình trong giây lát như vậy, thì mọi người ai cũng sợ hãi.
Thiên Vũ nhìn thấy được chuyện trước mắt, cậu không nói gì, cũng không biểu hiện hả hê vì kẻ thư sinh kia dám có ý đồ với Tuyết Nguyệt, cậu dùng bộ mặt không biểu hiện gì nhìn thẳng vào người con gái mà có thể ra tay một cách dứt khoát như vậy để tước đoạt đi mạng sống của kẻ khác, chỉ vì hắn suy nghĩ không tốt về nàng.
Tuyết Nguyệt biết Thiên Vũ không hài lòng về cách làm của mình, nhưng tại thế giới này thì chuyện đầu tiên phải tiếp nhận đó là mạng người không đáng giá một xu, nàng đang chờ đợi Thiên Vũ nói gì đó với nàng.
Thiên Vũ không biết bản thân mình nên nói như thế nào trong trong tình huống này, điều này đã vượt quá sự nhận thức về sinh mệnh của cậu, nếu cậu nói mình không hài lòng về cách làm của Tuyết Nguyệt thì cũng không được, vì kẻ đó có ý đồ bất chính với nàng.
Nhưng kêu Thiên Vũ đồng tình với cách làm như vậy cũng không được, bản thân cậu đã sống tại trái đất 20 năm, ở đó cậu đã được dạy về sinh mệnh quý giá như thế nào, dù bất kể thế nào thì việc tước đi một mạng sống của người khác điều phải trả giá dù ít hay nhiều.
Thiên Vũ cũng biết mình không nên làm bộ dạng như thế này đối với người con gái mình yêu, cậu thở dài để bỏ đi cái vấn đề này trong đầu, tiến đến bên cạnh Tuyết Nguyệt, nắm lấy tay nàng như trả lời cho nàng.
Tuyết Nguyệt cười, nàng biết Thiên Vũ vẫn chưa thể chấp nhận việc này, nhưng nàng không buồn phiền cũng như oán trách cậu, nàng đã theo dõi cậu sinh ra và lớn lên ở trái đất như thế nào, cho nên nàng biết việc Thiên Vũ chưa thể tiếp nhận chuyện này cũng là bình thường.
Thiên Vũ thấy mọi người vẫn còn đơ ra đó thì quát : “Ai làm việc nấy đi, nhìn cái gì!.”
Tiếng quát của Thiên Vũ như một hòn đá rơi vào mặt nước tĩnh lặng, khiến mọi người ở đây giật mình mà luống cuống vào lại vị trí, ai cần ghi danh thì xếp hàng một cách nhanh chóng, các đệ tử cũng quay lại vị trí của mình để làm việc được giao.
Cảm nhận được quyền lực của một vị Trưởng Lão khiến tâm trạng đang đìu hiu của Thiên Vũ vui lên, cảm giác này rất là mới mẻ và hay ho, cuộc đời cậu lần đầu tiên dám lên tiếng quát tháo người ta, nên đó là một điều gì đó khá sướng.
Nhưng năm tại trái đất, Thiên Vũ chỉ là một kẻ làm công ăn lương, và những tên cấp trên hách dịch thì luôn đè đầu cưỡi cổ nhưng người như Thiên Vũ là chuyện bình thường, ngày nào họ vui vẻ thì những kẻ làm công sẽ có một ngày làm việc nhẹ nhàng hơn, đôi khi họ cũng bức xúc với những tên sếp như vậy, nhưng vì miếng cơm manh áo mà nhịn nhục cả thôi.
Con người thì ai cũng như ai, đều có tôn nghiêm riêng, nhưng vì chén cơm, chai sữa cho con cái mình mà họ phải cúi đầu trước những tên khốn nạn đấy.
Thiên Vũ hiện tại cũng gần giống những tên sếp năm đó mà cậu ghét cay ghét đắng, cảm nhận được mình đã bị thế giới này dần dần đồng hóa, cậu cúi xuống nhìn lại đôi tay của mình, một tay còn nắm tay Tuyết Nguyệt, cậu ngước lên nhìn Tuyết Nguyệt.
Cậu chợt nhận ra, đúng vậy, vạn vật đều thay đổi huống chi là con người, chỉ cần bản thân không được quên đi mục tiêu mà mình luôn phấn đấu là được, bây giờ Thiên Vũ không còn sống cho mình, mà còn sống cho cả Tuyết Nguyệt, cuộc sống bây giờ không phải khi c·hết đi chỉ còn lại nắm tro bụi, mà sẽ để lại một nỗi buồn cho người thân.
Nghĩ thoáng được chuyện này, tâm trạng Thiên Vũ vui vẻ lại, đối với cậu hiện giờ thì việc nên làm là sống vui vẻ cho hết ngày, không nên để những chuyện như khi nãy làm ảnh hưởng đến mình.
Cảm nhận được Thiên Vũ đã quên đi chuyện lúc nãy, Tuyết Nguyệt cũng không vướng bận trong lòng, đây là lần đầu tiên nàng ra tay g·iết người trước mặt Thiên Vũ, nên nàng cũng có một nỗi lo lắng rằng Thiên Vũ sẽ bị chuyện này ảnh hưởng.
Nào ngờ Thiên Vũ đúng là nghĩ thoáng đến độ dễ quên như vậy, chỉ mới mấy phút trước thì phải chứng kiến một vụ g·iết người, mà sau mấy phút đã quên mất tiêu.
Thiên Vũ ngó đông ngó tây để tìm kiếm những bông hồng xinh đẹp, việc của cậu thì chỉ là giá·m s·át thôi, nên cậu chỉ cần đi dạo xung quanh trong thời gian diễn ra cuộc khảo hạch là đủ rồi.
Thiên Vũ vẫn chưa quên được ước mơ của một thằng đàn ông, một kẻ xuyên không mà không lập hậu cung thì phí cả cơ hội, ở trái đất đã không có cơ hội làm việc đấy thì ở đây cậu lại có cơ hội rất lớn, chỉ cần cậu mạnh hơn Tuyết Nguyệt thì việc trái ôm phải ấp là chuyện dễ làm.
Dù hiện tại vẫn chưa thể mở hậu cung, nhưng nhìn ngắm những nữ tử khác thì vẫn được, đã có phúc lợi như thế thì Thiên Vũ dại gì không hưởng, lắm kẻ dù có mạnh gấp mấy lần phu nhân nhà họ thì việc họ nhìn ngắm những nữ tử khác cũng là cả một vấn đề.
Nhà là phải có nóc, làm bậy là ra đường ngủ như chơi chứ chả đùa.
Cả hai đi xung quanh dưới chân núi, nếu nói là đi dạo thì đúng hơn là làm việc, hết ngó chỗ này thì lại ngắm chỗ kia, đối với Thiên Vũ thì mọi thứ ở đây đều rất mới mẻ và xa lạ với cậu, thứ đồ ăn vặt như kẹo hồ lô cũng gây sức hút với Thiên Vũ.
Thiên Vũ tính mua một cây kẹo hồ lô thì mới nhớ ra bản thân mình chưa có loại tiền tệ ở thế giới này, cậu tính bỏ qua thứ này thì Tuyết Nguyệt đưa vào tay cậu một túi tiền.
Thiên Vũ cười nịnh hót : “Vẫn là nàng chu đáo.”
Người bán kẹo hồ lô thấy như vậy thì có một sự khinh bỉ dành cho Thiên Vũ, nhưng chỉ trong chốc lát thôi, vì ở đây ai cũng thấy Thiên Vũ mặc y phục và có lệnh bài Trưởng Lão Nhất Kiếm Tông.
Hình ảnh của hai người giống như mẹ con hơn, Thiên Vũ thì thích thú với những món đồ bình thường ở đây, còn Tuyết Nguyệt thì luôn đi theo sau như trông chừng đứa trẻ đi lạc, trong lúc ngó xung quanh thì cậu đụng trúng một người đi đường, do chỉ để ý thứ khác mà không để ý đến đường đi.
Người bị đụng ngã kia do bị choáng váng nên chưa thấy rõ Thiên Vũ, hắn chửi : “Mẹ nhà ngươi…”
Tuyết Nguyệt tính tiến lên cho tên có mắt không thấy thái sơn kia một trận vì dám chửi Thiên Vũ, nhưng Thiên Vũ thì giơ tay ngăn nàng lại rồi lắc đầu, cậu đang đợi người kia đứng lên và chuyện này cậu sẽ tự mình giải quyết, Thiên Vũ không muốn Tuyết Nguyệt lại nổi sát tâm.