Chương 43 - A Ngưu thức tỉnh
Khi bước chân ra cửa, Thiên Vũ bị một cơn gió thổi qua người, nó không phải là một cơn gió bình thường, nó mang theo một sức nóng như mặt trời đang ở giữa trưa, ngọn gió này giống như việc mình đứng giữa thảo nguyên vào giữa trưa.
Do sự thay đổi nhiệt một cách bất ngờ như thế, khiến Thiên Vũ nổi cả da gà khắp người, đây không phải là sợ, mà đây chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể để nó tự bảo vệ.
Thiên Vũ bị thu hút bởi nơi phát tán ra những đợt gió nóng như vậy, cậu ngó xung quanh nhìn thì thấy được nơi nó xuất phát ra, ngọn gió đó được phát tán từ người A Ngưu.
Thiên Vũ nghĩ có lẽ A Ngưu đã ngộ ra, và đang chuẩn bị tỉnh dậy sau mấy ngày ngồi ngộ đạo, thứ mà hắn tìm kiếm chỉ là mong muốn của bản thân, cho nên việc này cũng không phải quá khó khăn.
Việc A Ngưu ngộ ra sớm như vậy cũng là một phần do Tuyết Nguyệt nhúng tay vào, nếu như Tuyết Nguyệt không ra tay giúp đỡ thì dù A Ngưu có tư chất thế nào cũng không nhanh đến vậy.
Mạnh Trần cảm thấy bất ngờ với thiên phú của A Ngưu, theo cậu biết thì việc A Ngưu theo Thiên Vũ luyện tập cũng mới chỉ vài ngày, nhưng đã thể hiện được khí chất như vậy, điều này khiến có Mạnh Trần có một sự kỳ vọng.
A Ngưu mở mắt ra, khí thế trên người hắn như được đánh thức, mặc dù 3 ngày nay hắn chưa ăn uống gì, nhưng cơ thể hắn thì như rắn chắc hơn, A Ngưu cảm nhận được thứ gì đó đang chảy trong người mình.
Tuyết Nguyệt nhìn A Ngưu rồi gật nhẹ đầu, nàng qua quay nói cho Thiên Vũ : "Chàng xem, hắn đã giác tỉnh được huyết thống trong người mình, dù vẫn còn yếu ớt lắm."
Thiên Vũ và Mạnh Trần nghe nói như vậy thì đều bất ngờ, Thiên Vũ cũng biết sơ sơ về huyết thống là như thế nào, theo những gì cậu biết thì khi thai nghén một tân sinh mệnh, đứa bé đó cũng có thể được thừa hưởng được một phần sức mạnh từ cha mẹ thông qua huyết thống.
Nhưng tỉ lệ thức tỉnh được huyết thống trong cơ thể rất may rủi, trong các bộ tiểu thuyết khác cũng từng nhắc qua vụ này,vì sao cửu vĩ thiên hồ lại chỉ là truyền thuyết, đơn giản là đời sau không có thức tỉnh được huyết thống mà đời trước để lại, từ đó cũng mất đi sức mạnh cổ xưa của một giống loài.
Còn về Mạnh Trần thì đã ở thế giới này, sức mạnh từ huyết thống không có gì là quý hiếm lắm ở đây, chỉ quý hiếm về người có thể thức tỉnh được nó, hầu như ai ở đây cũng có trong người một loại huyết thống từ tổ tiên để lại, nhưng không phải huyết thống nào cũng đều mạnh mẽ như nhau.
Mỗi huyết thống đều có ưu và nhược điểm riêng, nói chung thì huyết thống nó là thứ di sản tổ tiên để lại cho con cháu, nhưng di sản này cũng giống như việc ông bà viết di chúc vậy, không phải đứa nào trong dòng tộc cũng được hưởng.
Mạnh Trần bất ngờ là vì A Ngưu có thể thức tỉnh được huyết thống chứ không phải vì A Ngưu có huyết thống, với số lượng thông tin mà Mạnh Trần đọc được thì việc một kẻ có huyết thống cũng khá là bình thường.
Chỉ cần tổ tiên họ có một sức mạnh nhất định, thì việc con cháu đời sau được hưởng một phần từ họ cũng là việc dễ hiểu, nhưng A Ngưu từ nhỏ đã được Trần Hoàng Thổ nhặt về nuôi, nay hắn thức tỉnh được huyết thống thì chứng tỏ thân thế của cha mẹ hắn cũng không phải dạng vừa được.
Điều này làm Mạnh Trần cảm thấy tò mò về thân phận của A Ngưu, một kẻ cô nhi được nhặt về nuôi giống cậu.
A Ngưu sao khi điều chỉnh lại trạng thái thì tiến về hướng của Thiên Vũ đang đứng, bước chân đầu tiên tiến lên phía trước tạo cho Mạnh Trần và Thiên Vũ cảm giác chấn kinh vô cùng. Cái cảm giác này, đâu phải của nhân loại, rõ ràng như 1 viên đá lớn nện vào hai người.
Khí thế đó vẫn tồn tại, chỉ là Tuyết Nguyệt khiến nó không thể ảnh hưởng đến hai người họ, vì nếu để một trong hai chịu đựng nó lâu thêm một chút có thể bị nội thương, hai người họ quá yếu để có thể chống chịu khí thế của một kẻ mạnh, mặc dù A Ngưu thì chưa tính là kẻ mạnh, nhưng hắn vừa thức tỉnh được huyết thống trong cơ thể nên khí thế cũng từ đó mà bộc phát như một điều tự nhiên.
A Ngưu như biết được cách điều khiển khí thế của bản thân một cách chủ động,cậu nhắm mắt lại rồi mở mắt ra thì đã mất đi cái áp lực do cậu phát tán ra, đến trước mặt Thiên Vũ, khom lưng, hành lễ: “Bái kiến sư phụ, đệ tử may mắn thức tỉnh huyết thống nhưng mục đích sống của đệ tử, còn chưa lãnh ngộ được."
Tuyết Nguyệt nghe vậy bèn nói : “Đợi tên ngốc nhà ngươi ngộ ra thì đến bao giờ, lần này do có việc nên đành giúp ngươi thức tỉnh huyết thống trong cơ thể, coi như cũng là mở khóa một thứ trong cơ thể ngươi.”
A Ngưu gật đầu yên lặng, đối với cậu thì như thế nào cũng được.
Mạnh Trần càng kiêng kị Tuyết Nguyệt, nàng đã thể hiện sức mạnh vượt quá sự hiểu biết của cậu, con người luôn lo lắng trong bóng tối vì không biết có thứ gì trong đó, họ sợ hãi những điều họ không biết, và Mạnh Trần đang như vậy, cậu sợ hãi trước cái sức mạnh của Tuyết Nguyệt.
Thiên Vũ thì nghe cho có thôi, đối với cậu thì việc Tuyết Nguyệt có thể giúp A Ngưu thức tỉnh chỉ là chuyện muỗi, và cậu cũng biết trước việc này nên nó không có gì lạ.
Nhìn ngó A Ngưu mới lột xác, dù khí thế đã thu lại nhưng khí chất đã thay đổi, Thiên Vũ gật gật đầu cười rồi nói : “Tốt, giờ ngươi theo ta đi tham gia sự kiện khảo hạch của tông môn, lần này ngươi sẽ đăng ký tham gia.”
A Ngưu gật đầu, nhưng vẫn không hiểu vì sao mình phải đi tham gia, vì cậu vốn là người của Nhất Kiếm Tông, dù chỉ làm việc ở Nhân Gian Đường thì cũng là một phần của tông môn rồi mà, mặc dù thắc mắc nhưng A Ngưu cũng không hiểu nhiều, chỉ yên lặng và làm theo.
Cả ba đi đến quảng trường của Tông Môn, nơi đây đã tụ tập rất nhiều đệ tử, họ sẽ là những kẻ giá·m s·át cũng như tạo độ khó dễ cho các đệ tử mới, khi thấy sự xuất hiện của đám người Thiên Vũ thì các đệ tử tự động né ra hai bên, làm ra một lối đi nhỏ dẫn thẳng đến nơi ngồi của các Trưởng Lão.
Các vị Trưởng Lão khi thấy Thiên Vũ đến thì cũng bắt đầu nói về điều luật của cuộc khảo hạch, mặc kệ những gì các vị Trưởng Lão đang nói trên kia, Thiên Vũ đi một mạch vào cái ghế trống mà ngồi, đáng lý thì lần này cậu có thể sẽ đứng nghe mấy lão già này nói cả canh giờ, nhưng vì Lâm Khiết Quốc đã không còn ở tông môn, nên chiếc ghế trống kia của lão thì Thiên Vũ mới có chỗ ngồi.
Trưởng lão khác ai cũng đều nghiêm túc để làm gương cho đệ tử, chỉ có Thiên Vũ là lạc loại, do bộ y phục không hợp với cậu và thêm dáng ngồi tùy tiện, như nằm trên ghế của Thiên Vũ khiến các đệ tử nhìn vào chả thấy uy nghiêm tí nào.
Sau khi phân chia nhiệm vụ cho từng người xong, thì các đệ tử bắt đầu xuống núi và thực hiện chúng, các vị Trưởng Lão cũng động thân để theo dõi quá trình khảo hạch một cách dễ dàng.
Thiên Vũ thì cũng sẽ xuống núi cùng những người đệ tử, vì sao á, vì cậu không biết bay, và cậu cũng phải coi thử hai tên yếu đuối nhà mình có sống sót nổi qua đợt khảo hạch này không.
Do khác biệt về y phục nên Thiên Vũ con hạc giữa đàn gà, cậu rất nổi bậc, khi mà chỉ có một mình Thiên Vũ mặc y phục Trưởng Lão đi với cả đám đệ tử, thêm vào các đệ tử cũng không dám đi gần cậu mà ai nấy đều giữ một khoảng cách nhất định.
Nổi bật thì nói vậy thôi, chứ tâm điểm chú ý của đám đệ tử vẫn là Tuyết Nguyệt, một cường giả, một tuyệt sắc giai nhân, dù không dám có tâm tư bậy bạ thì họ vẫn liếc nhìn thưởng thức sắc đẹp của nàng.
Tuyết Nguyệt cũng cảm nhận được các đệ tử nhìn mình, nhưng do trong lòng họ chỉ có sợ hãi nàng mà không có ý nghĩa đen tối khác, điều đó khiến Tuyết Nguyệt cũng không quản họ nhìn mình hay không, nếu mà họ dám nhìn nàng với ánh mắt bẩn thỉu đen tối, có lẽ mấy cặp mắt đó phải chuyển hộ khẩu sang chỗ khác.
Thiên Vũ thì lo lắng cho Mạnh Trần, A Ngưu vốn đã mạnh về sức mạnh thể chất nên cuộc khảo hạch này đối với hắn không gọi là gian khổ, nhưng Mạnh Trần lại khác, hắn chỉ mới được luyện tập cơ bản có một buổi, tắm thảo dược có một lần, chỉ sợ hắn không chịu nổi độ khắc nghiệt của đợt khảo hạch này mà thôi.
Thiên Vũ nói : “Mạnh Trần, ta biết lần này đối với ngươi là một thử thách, nhưng nó cũng là cơ hội để ngươi dùng kiến thức đè đầu những con trâu.”
Tuyết Nguyệt bật cười, nàng lấy tay che miệng lại, còn vì sao mắc cười thì do là A Ngưu cũng là một con trâu, Thiên Vũ nói vậy chả khác nào kêu Mạnh Trần đè đầu A Ngưu.
Mạnh Trần liến qua nhìn A Ngưu đi bên cạnh, cậu gật đầu như đồng ý chuyện này.
Thiên Vũ sau khi nói xong thì mới phát hiện ra cái lỗi này, cậu cười nói : “Ta không có nói ngươi đè tên này, mà là mấy tên kia, chứ mi mà đánh tên này thì ngày sau có tập luyện chung thì ngươi khó thở với hắn.”
A Ngưu nhìn ba người họ nói cười mà còn nhìn mình, cậu gãi đầu không hiểu gì hết.
Đi được một lát thì Thiên Vũ cảm thấy đôi chân mệt mỏi rã rời, nhưng vì sĩ diện và uy nghiêm của một Trưởng Lão không cho phép cậu ngồi xuống nghỉ ngơi, Thiên Vũ đành giả bộ là đang đứng nhìn các đệ tử khác đi xuống, khi người đệ tử cuối cùng đi qua mặt thì Thiên Vũ ngồi xuống như được xá tội.
Tuyết Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Thiên Vũ, ân cần hỏi han: “Chịu không nổi rồi?.”
Thiên Vũ lấy hai tay xoa bóp đôi chân, mặt thì biểu cảm đáng thương nói : “Hết nổi rồi..”
Tuyết Nguyệt cười trêu : “Yếu như vậy, đêm sao về trả bài được cho ta!?.”
Thiên Vũ nhún vai : “Ban ngày mệt thì ban đêm nó hồi sức rồi.”
Nghe Thiên Vũ nói như vậy thì Tuyết Nguyệt bật cười, nàng biết không thể so sánh Thiên Vũ với người sinh ra ở đây, người thông minh thì lười hoạt động, cho nên ở trái đất thì việc chế tạo cũng như sản xuất dần bị thay thế bởi công nghệ.
Nền văn minh ở trái đất phát triển bao nhiêu, thì con người dần thoái hóa bấy nhiêu, còn ở đây thì họ ước mơ trường sinh, truy cầu lực lượng, muốn thực hiện điều đó, họ phải trải qua muôn vàn khó khăn, điều đó cũng thúc đẩy ý chí của họ, nhưng vẫn chưa có sử sách nào ghi lại bằng chứng cho việc trường sinh là sự thật.
Chỉ có những người sống lâu năm, dù bao lâu thì họ vẫn về với cát bụi, và trường sinh là con đường hư vô khó đi, kẻ trầm mê trong đó sẽ không biết được rốt cuộc họ đang đi và tìm kiếm điều gì nữa, thứ còn sót lại chỉ là một nắm tro tàn.
Tuyết Nguyệt nói : “Thế giờ huynh còn muốn xuống dưới không?”
Thiên Vũ gật đầu rồi lại lắc đầu nói : “Muốn thì muốn, nhưng ta không đi nổi nữa rồi..”
Tuyết Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là thông minh thật, muốn xuống lại không muốn đi, nếu gặp người khác dám nói như vậy, đảm bảo Tuyết Nguyệt không lưu tình mà ném thẳng xuống núi, coi như Thiên Vũ may mắn vì hắn là ngoại lệ.
Tuyết Nguyệt mở ra đạo hư không, lấy từ trong đó ra một thanh kiếm được rèn luyện vô cùng tỉ mỉ và tinh xảo, mỗi hoa văn trên vỏ kiếm đều có tạo hình vô cùng tự nhiên, giống như trời sinh là phải như vậy, thanh kiếm có một tầng sương bao quanh, thứ này thật kì lạ, nó di chuyển một cách có quy luật và như đang uẩn dưỡng thanh kiếm, mà lại cũng giống như tùy thời theo lưỡi kiếm rời vỏ mà trảm sát địch nhân.
Tuyết Nguyệt rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm ma sát với bên trong vỏ kiếm tạo ra một âm thanh trong vắt, tựa như đạo của kiếm đang thì thầm bên tai, khi lưỡi kiếm đã được rút ra hết khỏi vỏ, Thiên Vũ cảm giác được tuy rằng lưỡi kiếm nhỏ, nhưng lại có thể thể trảm càn khôn, phân lục đạo.
Thiên Vũ nuốt nước bọt nói : “Nàng muốn làm gì..đừng manh động..”
Tuyết Nguyệt gõ thân kiếm vào đầu Thiên Vũ và nói : “Huynh mỏi chân thì ta chặt đi dùm là hết mỏi.”
Thiên Vũ biết nàng chỉ nói đùa, nhưng nhìn vào lưỡi kiếm bén nhọn kia làm cậu lạnh cả sống lưng, Thiên Vũ lắc đầu lia lịa nói : “Đừng làm bậy, kẻo ta phế là nàng mất tướng công đấy.”
Tuyết Nguyệt bật cười, nàng thả thanh kiếm ra khỏi tay, thì thanh kiếm nó không rơi xuống đất mà bay lơ lửng, Tuyết Nguyệt thả người bay lên đứng trên thanh kiếm, đúng vậy, nó chính là Ngự Kiếm Phi Hành.
Như để Thiên Vũ có thể ngồi lên, thanh kiếm từ từ biến lớn, từ một thanh bội kiếm, biến thành một thanh trọng kiếm, Tuyết Nguyệt dùng chân nguyên lôi kéo thân thể Thiên Vũ bay lên thanh kiếm, cậu ngồi xuống, nhưng cái độ sắc bén của thanh kiếm khiến Thiên Vũ không dám cử động lung tung, khi thanh kiếm bắt đầu di chuyển thì người cậu cũng lung lay theo, bản năng của cơ thể sẽ tự động điều khiển cái tay bám vào một vật gì đó để giữ cân bằng.
Nhưng trong tâm trí vẫn còn nỗi sợ với cái thanh kiếm này, nên cơ thể cậu tự động ôm lấy cái đùi của Tuyết Nguyệt mà bám vào. Khi bị Thiên Vũ ôm vào đùi như thế khiến Tuyết Nguyệt giật mình giây lát, đôi má này đã ửng hồng, dù cho thân thể nàng đã trao cho Thiên Vũ nhưng đây là một bộ phận cũng khá n·hạy c·ảm đối với nữ nhi.
Khung cảnh này nhìn vào thì tên nào cũng muốn đạp Thiên Vũ xuống mà thay thế vào chỗ đó, được ôm đùi một mỹ nhân như vậy thì có m·ất m·ạng cũng có xá gì, chỉ tiếc là hiện giờ Thiên Vũ không có tâm trạng hưởng thụ cái này, gió trên cao thổi vào mặt, dưới mông chuyển đến cảm giác lạnh lẽo của kim loại, Thiên Vũ chỉ mong sao nhanh chóng kết thúc chuyến bay này.