Chương 42 - Cuộc khảo hạch
Sáng hôm sau, các nhân tài từ khắp bốn phương tụ về nơi Nhất Kiếm Tông, hôm nay là ngày Nhất Kiếm Tông mở cửa tuyển đệ tử mới.
Đối với họ thì dù Nhất Kiếm Tông không phải một tông môn có danh tiếng cao, nhưng họ cũng chỉ mới bước lên con đường tu luyện.
Cần một lượng tài nguyên để sử dụng trong quá trình tu luyện là điều không thể thiếu, hiện tại thì những nguồn tài nguyên như vậy chỉ có gia nhập một tông môn mới dễ dàng có được.
Họ cũng có thể đi theo con đường tán tu để tự tìm kiếm tài nguyên cho bản thân, nhưng con đường tán tu rất gian khổ, những tán tu sẽ phải mạo hiểm mạng sống làm việc cho kẻ khác để nhận được một ít tài nguyên.
Do đó không phải ai cũng có thể đi theo con đường này, nếu có thể thì họ cũng không mong muốn làm một tán tu, họ là những kẻ bị các thế lực chê bỏ, họ cũng đã từng xin vào một vài thế lực để có chỗ nương thân.
Nhưng họ không có đủ thực lực thì trong thế giới cường giả vi vương này họ chỉ có thể làm kẻ chạy vặt, hoặc một kẻ thế mạng mà thôi.
Đó là vì sao khi Nhất Kiếm Tông mở cửa nhận đệ tử thì họ cũng đến thử vận may, trong đó sẽ có những người đã không đủ điều kiện về mặt tuổi tác, nhưng họ không ngại mặt mũi mà tìm kiếm một cơ hội sống tốt.
Đối với họ thì việc có thể mạnh lên và sống tốt hơn thì việc sĩ diện không đủ làm thứ cản chân họ.
Dưới chân núi hôm nay rất động như người mặc y phục tu chân, rất dễ so sánh họ với những người phàm tại nơi đó, họ luôn mang theo khí chất của một kẻ mạnh mẽ và đầy sự coi thường kẻ yếu.
Đặc tính trong những kẻ tu chân này dễ biết nhất là tỏ ra cao thượng với kẻ yếu, nhưng lại biểu hiện như một con chó dưới chân kẻ mạnh, khi phải đối diện với kẻ có thể nắm giữ sinh mệnh người khác, thì nỗi sợ hãi luôn hiện hữu trong tâm trí họ.
Tại tông môn hôm nay cũng rất là náo nhiệt, đối với những người đệ tử thì việc này cũng giống như họ sắp có đàn em và những kẻ chạy vặt, ở đâu cũng vậy, ma cũ luôn bắt nạt ma mới.
Đây cũng là một dạng khảo hạch đối với những người đệ tử mới, vì họ không chịu nổi sự bắt nạt ở tông môn thì làm sao có thể sống sót ngoài thế giới đầy phức tạp kia, nên việc này chỉ cần những đệ tử cũ không làm quá thì các Trưởng Lão cũng mặc kệ cho qua.
Có những nam đệ tử trong nội môn đã lén xuống núi nhìn ngắm những người con gái sắp vào tông môn, như là một con rắn độc đang theo dõi những bé thỏ trên thảo nguyên, nhưng con thỏ thì thấy cuộc sống trên thảo nguyên thật là tươi đẹp.
Nhưng nào ngờ trong bóng tối luôn có kẻ theo dõi mỗi hành động của họ, chỉ cần những con thỏ đó sơ ý trong giây lát thì chắc chắn họ nằm trong miệng của những con rắn độc đó.
Những người sắp vào tông môn thì luôn cảm thấy giống như chuẩn bị đi chiến đấu và tranh đấu cho lĩnh địa mới, ai thì cũng có cái kiêu ngạo riêng, cho nên chưa gặp phải thất bại thì họ vẫn luôn coi mình là nhất.
Đơn nhiên họ cũng có phần nào khinh thường những đệ tử của Nhất Kiếm Tông, vì sao lại khinh thường ư, thật ra cũng rất dễ hiểu, họ là những kẻ tự tìm kiếm nguồn tài nguyên cho bản thân.
Và nhìn thấy những đệ tử ở trong Nhất Kiếm Tông được nhận một nguồn tài nguyên nhất định trong một khoảng thời gian, cho nên những người sắp vào tông môn luôn có sự khinh thường dành cho những đệ tử trong tông môn.
Nhưng thật ra thì bản tính của họ luôn ao ước, ghen tị với những người đệ tử ở tông môn, đây là tâm lý của một con người.
Lòng tham luôn là thứ gì đó vừa tốt vừa không tốt, tốt là do lòng tham thúc đẩy sự phát triển đại thế, nhưng nếu không biết kiểm soát lòng tham lại thì nó là tâm ma của bản thân.
Dù từ chân núi đến tông môn vẫn đang náo nhiệt như thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến việc ngủ nghỉ của Thiên Vũ.
Đối với Trưởng Lão khác thì họ không thể như vậy, họ đã phải ra khỏi cửa từ sáng sớm tinh mơ, bản thân họ cũng không có ngủ nghỉ gì, thời gian mà Thiên Vũ dùng để nghỉ ngơi thì những người khác đều dùng vào việc tu luyện.
Do đó sáng sớm tinh mơ các đệ tử đã thấy được sự có mặt của các Trưởng Lão, mặc dù hôm nay là ngày đặc biệt, nhưng họ cũng không dám làm phiền giấc ngủ của Thiên Vũ.
Đối với họ thì Thiên Vũ cũng chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, nhưng mà họ run sợ trước Tuyết Nguyệt, nàng có sức mạnh quá khủng bố khiến họ rất là kiêng kị nàng.
Họ cũng biết được mối quan hệ giữa Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt, họ đã thấy được sự bao che của Tuyết Nguyệt dành cho Thiên Vũ, nên họ sợ Thiên Vũ cậy thế Tuyết Nguyệt mà gây chuyện thì không ai chịu nổi.
Trong căn nhà của Thiên Vũ, hai thằng đực rựa nằm lộn xộn trên giường, Mạnh Trần hôm qua được ngâm mình và hấp thụ một ít dược liệu khiến cho hắn sức khỏe quá dư thừa.
Cho nên khi ngủ thì cơ thể hắn đấm đá lung tung như để giải tỏa một phần nào năng lượng dư thừa đó, gặp thêm Thiên Vũ là tên ngủ sâu, cứ mà bị đá trúng thì Thiên Vũ đá lại, nhưng đó cũng là cơ thể tự phản ứng, còn hắn thì đang ở tại Thần Thức Hải với Tuyết Nguyệt.
Có lẽ Thiên Vũ quên hôm nay là ngày diễn ra cuộc khảo hạch, nhưng Tuyết Nguyệt thì không quên, mà cho dù có quên thì những hoạt động náo nhiệt sáng giờ cũng không quá được tâm nhãn của nàng.
Tuyết Nguyệt nói : "Huynh nên thức dậy rồi."
Nói rồi thì không cần Thiên Vũ đáp lại, nàng đã phẩy tay đuổi thần hồn của Thiên Vũ quay về thân xác cậu.
Thiên Vũ mở mắt ra, cậu thấy trên ngực mình nặng nặng, đưa tay ra kiểm tra thử thì mới biết đó là cái chân chó của Mạnh Trần đang để lên người cậu.
Đều là con trai với nhau, còn là thanh niên như Thiên Vũ thì những việc này chả là gì, đôi khi nó còn thể hiện tình thân thiết giữa bạn bè, nếu mà một người bằng hữu luôn khách khí với mình thì Thiên Vũ cảm thấy không được tự nhiên.
Đối với Thiên Vũ thì đã là bằng hữu phải vui vẻ và tùy ý, chứ cái gì cũng ra vẻ lịch sự giữ hình tượng thì nó làm mình ngứa mất hơn mà thôi.
Cho dù Mạnh Trần đối với Thiên Vũ không thân thiết gì, nhưng một con người ở trái đất thì luôn có sự hiếu khách và dễ gần.
Nắm lấy chân Mạnh Trần ném ra khỏi người mình, Thiên Vũ ngồi dậy, vươn vai và ngáp dài một cái.
Cảm giác như có người động vào cơ thể mình, Mạnh Trần mở mắt ra, thấy Thiên Vũ đã ngồi người dậy thì biết là trời đã sáng.
Cả hai bước xuống giường đi ra con sông mà rửa mặt, vừa bước ra khỏi cửa thì đã thấy Tuyết Nguyệt ở bên con sông đó mà chải tóc.
Mạnh Trần thấy hình ảnh này liền quay đầu đi vào lại trong nhà, cậu biết mình không nên nhìn cảnh này nếu còn muốn sống tốt cho thời gian tới.
Còn đối với Thiên Vũ thì đây lại là phúc lợi nên được hưởng, cậu cười cười đi lại gần sau lưng nàng, cúi người để mặt của cậu chạm vào mặt của Tuyết Nguyệt.
Thiên Vũ chà chà mặt mình với Tuyết Nguyệt rồi cười nhẹ đi qua một bên làm việc cá nhân cho buổi sáng.
Cuộc sống đôi khi chỉ cần những thứ niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống là đủ, nó không là cần là thứ gì to tát đâu, chỉ đơn giản vậy thôi là cả ngày hôm đó đủ màu sắc rồi.
Sao khi làm xong việc riêng vào buổi sáng thì cả ba ăn sáng, còn bữa sáng ở đâu ra thì do Tuyết Nguyệt phụ trách.
Tuyết Nguyệt cũng không nhắc đến việc khảo hạch để khiến cho bữa sáng của Thiên Vũ mất ngon, dù nó không phải là chuyện gì, nhưng đã ngồi vào ăn thì việc gì cũng bỏ qua một bên hết.
Đấy cũng là điều mà Tuyết Nguyệt biết được khi ở trái đất theo dõi Thiên Vũ, nàng cũng hiểu biết tính cách của Thiên Vũ từ đó.
Đối với Tuyết Nguyệt thì trái đất cũng chỉ là một tiểu hành tinh muốn diệt luôn nào cũng được, nhưng nó đã dạy cho nàng biết được nhiều thứ khác trong quá khứ chưa có cơ hội biết đến.
Và trái đất đã mang Thiên Vũ đến cho nàng, điều này khiến Tuyết Nguyệt coi trái đất không còn là một tiểu hành tinh, thay vào đó là cội nguồn của tương lai.
Sau khi ăn uống xong thì Tuyết Nguyệt mới nói : "Hôm nay là ngày diễn ra cuộc khảo hạch rồi, huynh chuẩn bị đi rồi chúng ta đi thôi."
Thiên Vũ gật đầu, vì dù cậu có quên ngày nào diễn ra cuộc khảo hạch thì việc này cũng đã biết trước, nên khi Tuyết Nguyệt nói thì cậu cũng không bất ngờ lắm.
Mạnh Trần đương nhiên biết về sự kiện này của tông môn, nhưng nó chả có ý nghĩa gì với cậu nên cậu mới không quan tâm lắm.
Người khác có thể mong chờ những nữ đệ tử mới, hoặc những tên ma mới để ăn h·iếp, những điều đó thì Mạnh Trần không làm, nên sự kiện này đối cậu là vô nghĩa.
Tuyết Nguyệt lấy ra một bộ y phục giống y đúc của các Trưởng Lão khác, đưa cho Thiên Vũ rồi nói : "Ăn mặc đàng hoàng lên, nếu không muốn bị hiểu lầm."
Thiên Vũ cười gật đầu, lấy bộ y phục mà Tuyết Nguyệt đưa, cậu cũng biết nếu mà cậu ăn mặc như bình thường thì sẽ rất dễ bị dẫn đến hiểu lầm.
Có nhiều kẻ dư sức mặc những bộ y phục đẹp đẽ, nhưng lại chọn cách mặc vào những bộ y phục như tên ăn mày, rồi lại bắt người khác phải tôn trọng họ.
Thiên Vũ bị dị ứng với loại thích thể hiện kiểu đó, chả thà là không có thật sự, thì người ta không nói gì, còn đây là dư sức để có một bộ y phục đẹp mà vẫn mặc như ăn mày.
Ông bà nói không có sai, người đẹp vì lụa đúng thật là không sai tí nào, với nhan sắc bình thường như Thiên Vũ mà mặc lên bộ y phục của Trưởng Lão, nhìn tếu không thể chịu được.
Bởi vì hầu như những người mặc bộ y phục này đều đã qua ngũ tuần tuổi rồi, đều đã lão hết rồi, còn một thanh niên trẻ như Thiên Vũ mặc vào thì nhìn nó sai sai thế nào đó.
Mạnh Trần cũng cảm thấy thật mắc cười, nhưng không dám cười mà cố nén lại, người cậu run run do sự kiềm nén đó quá khó khăn.
Mạnh Trần ở Tàng Thư Các đã gặp qua vài vị Trưởng lão, nên bộ y phục này đối với cậu không còn xa lạ gì, chỉ là xưa nay bộ y phục này được cái lão già mặc vào thôi.
Nên việc Thiên Vũ mặc vào làm Mạnh Trần thấy rất là lạ, vừa lạ vừa mắc cười.