Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhàn Cư Tại Tiên Giới

Chương 41 - Buồn của Mạnh Trần




Chương 41 - Buồn của Mạnh Trần

Khác với Thiên Vũ đang ở trong nhà mà suy nghĩ tào lao, Mạnh Trần ở ngoài sân không khác gì đang ở địa ngục, cái cảm giác đáng sợ nó cứ đeo bám cậu dai như đĩa, trong tâm trí cậu cảnh báo cho thân thể cậu rằng nếu dừng lại là cuộc sống này chấm hết.

Mạnh Trần không hiểu sao thân thể mình vẫn có thể chạy, đôi chân đã mệt mỏi đến nỗi mất cảm giác rồi, mà cậu vẫn chạy được, ý thức cũng dần dần mơ hồ đi, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể ngất xỉu do kiệt sức.

Thiên Vũ thì không biết rõ lắm về trạng thái hiện tại của Mạnh Trần, vì mắt thường mà ngồi cách xa như vậy sẽ không thấy rõ được biểu hiện trên mặt của Mạnh Trần, Tuyết Nguyệt thì khác, nàng đã cảm nhận được sự mệt mỏi đó của Mạnh Trần.

Tiểu Đại Bàng như nghe được tiếng gọi của Tuyết Nguyệt mà không giải phóng khí thế đó nữa, nó vẫn bay theo Mạnh Trần, nhưng lần này chỉ đơn giản là bay theo thôi.

Mạnh Trần không còn cảm nhận được cái thứ đáng sợ đó theo đuổi mình nữa, cậu ngã người ra nằm tại chỗ, nói thật thì giờ mỗi việc thở thôi cũng đã gây áp lực lên cơ thể của Mạnh Trần chứ đừng nói đến việc nhúc nhích, gân cốt trong người căng hết mức có thể.

Nếu lấy trạng thái cơ thể bây giờ của Mạnh Trần mà thả cậu ở ngoài trời nắng như vậy khoảng độ một canh giờ thôi, thì thành cá phơi khô luôn chứ không nói chơi.

Thiên Vũ thấy Mạnh Trần đã nằm như c·hết ở ngoài sân, lần này không giống lần như lần trước, Thiên Vũ biết là hắn đã vượt qua giới hạn trong c·ái c·hết, vì bản năng con sinh tồn luôn luôn muốn chạy trốn khỏi c·ái c·hết mà tìm đến đường sống.

Do khí thế Tiểu Đại Bàng gây áp lực lên mặt tinh thần của Mạnh Trần mới khiến cậu bộc phá được bản năng trong con người ra mà chạy được đến mức này, dù số vòng cậu chạy vẫn chưa đủ 50 do Thiên Vũ đưa ra.

Nhưng Thiên Vũ cũng không chắc hắn có thể chạy nổi không, thật ra thì cậu cũng chỉ nói nó làm biểu tượng thôi, chỉ cần Mạnh Trần phá bỏ được giới hạn bản thân thì bước đầu tiên trong con đường tu luyện đã bắt đầu được rồi.

Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt đi ra coi Mạnh Trần sao rồi, vì nếu thả hắn nằm ở đây thật có khi không c·hết cũng bệnh tật nữa, nhìn thấy mồ hôi đã ướt đẫm bộ đồ xanh, gần như lượng nước trong cơ thể Mạnh Trần đã được vắt ra ngoài hết.

Môi hắn đã khô lại, có vài dấu hiệu thiếu nước được thể hiện trên khuôn mặt đỏ bừng đó, Thiên Vũ nhìn thì cũng biết hôm nay đã quá đủ với hắn rồi, rèn luyện thì cũng phải kiên trì lâu dài chứ không phải một hai hôm là xong.

Thiên Vũ tính cúi người xuống đỡ Mạnh Trần vào nhà cho hắn nghỉ ngơi, khi nhấc cái tay Mạnh Trần lên thì mồ hôi và sức nặng cơ thể cộng với bộ đồ đã khiến Thiên Vũ nghĩ lại, cậu buông tay hắn ra,sờ sờ cằm, mỉm cười quay qua nhìn Tuyết Nguyệt.

Thiên Vũ nói : “Nàng có cách nào kéo hắn vào nhà không!?.”



Vì sao lại kéo mà không phải cõng ư, bản thân Thiên Vũ còn ngại cái áo đầy mồ hôi kia thì cậu làm sao nỡ kêu Tuyết Nguyệt cõng hắn vào.

Mạnh Trần chỉ là mệt mà nằm đó thôi, chứ cậu cũng chưa có ngất, nhưng vì mồ hôi đổ ra quá nhiều, trên trán đổ xuống khiến đôi mặt cậu khó mở lên, nên cậu mới nằm nhắm mắt như bị ngất đi thôi.

Nghe thấy lời Thiên Vũ nói khiến cho Mạnh Trần rất là mệt tâm nha, nhưng vì mệt mỏi mà cậu cũng không dư hơi đáp trả lại, nằm đó mặc xác cho Thiên Vũ làm gì thì làm, đường nào cũng không c·hết mà.

Đối với Tuyết Nguyệt thì việc đưa Mạnh Trần vào nhà là một chuyện hết sức đơn giản, nàng nhẹ nhàng đưa bàn tay mình từ dưới lên ngang vai, Mạnh Trần cũng bay lên từ từ theo tốc độ tay của Tuyết Nguyệt.

Mùi từ mồ hôi của Mạnh Trần khiến Tuyết Nguyệt nhíu mày khó chịu, nàng phẩy tay một phát, Mạnh Trần đang lơ lửng trước mặt hai người văng vào con sông nhỏ trước nhà, hắn bị ngâm trong đó một giây rồi bay lên lại, cả người hắn thay vì dính mồ hôi thì lần này đã toàn là nước sông, nhìn vào có sự mát mẻ hơn, không còn mùi hôi nữa.

Mạnh Trần khóc không ra nước mắt, bị Thiên Vũ bắt phải mặc bộ đồ nặng chạy quanh sân thì thôi, nghỉ ngơi thì Thiên Vũ sai Tiểu Đại Bàng ra cưỡng ép phải tiếp tục, giờ mệt nhúc nhích không nổi còn bị Tuyết Nguyệt ném vào con sông ngâm nữa.

Hôm nay là ngày đầu trong đời của Mạnh Trần biết cái gì gọi là khổ mà không dám nói, cậu cảm giác mình đã bị lừa lên thuyền giặc rồi.

Thiên Vũ nói : “Theo ta biết thì sau khi những bài tập rèn luyện cơ thể, lúc này nên cho hắn tắm dược liệu nhỉ?.”

Mạnh Trần vẫn đang bay lơ lửng trước mặt hai người sau khi ngắm trong dòng sông kia lên, mặc dù mắt nhắm do sự khó chịu của những giọt nước, nhưng tai cậu vẫn nghe được Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt đối thoại, nghe được Thiên Vũ nói cho mình tắm dược liệu thì cậu mới cảm thấy đấy mới là tu luyện thật sự, còn sáng giờ là bị Thiên Vũ hành xác chứ tu luyện mẹ gì.

Đối với Tuyết Nguyệt thì gần như trên đời này không có thứ gì nàng không có, và chúng đối với nàng chẳng có tí giá trị hay quý hiếm, mặc dù chúng đối với Tuyết Nguyệt là vô dụng, nhưng không phải vô dụng thì nàng sẽ cho không ai hoặc ném ra bên ngoài.

Nên khi nghe Thiên Vũ nói cho Mạnh Trần ngâm trong dược liệu thì nàng không nói, tay mở ra một đạo hư không, từ trong đó bay ra một cái lu to dư sức ném một người vào, trong cái lu đã có nước và một ít thảo dược, nước trong lu bốc hơi lên cho Thiên Vũ cảm nhận được cái nóng đó.

Cái lu hạ xuống đất, thân thể Mạnh Trần được dựng đứng lên, từ từ hạ vào cái lu nước sôi và ít thảo dược đó, khung cảnh này như đang nấu ăn hơn.

Thiên Vũ thấy Tuyết Nguyệt định đưa Mạnh Trần vào lu nước nóng thì giơ tay ra hiệu dừng lại rồi nói : “Khoan..Nước nóng như vậy, thả vào hắn chịu nổi không??.”

Nghe được sự lo lắng của Thiên Vũ, Mạnh Trần có chút cảm động nha, dù cho Thiên Vũ sáng giờ toàn hành xác hắn, nhưng ít nhất vẫn lo lắng đến an nguy của hắn.



Tuyết Nguyệt lắc đầu : “Không c·hết, còn đau thì có.”

Thiên Vũ gật đầu cười như không có gì nói : “Ờ vậy thì được.”

Chút ít xúc động của Mạnh Trần đã tan theo mây khói, Mạnh Trần dùng hết sức còn sót lại trong cơ thể mở mắt ra trừng Thiên Vũ như nói “Ta hận.”

Thiên Vũ thấy Mạnh Trần dùng ánh mắt như vậy nhìn mình thì cười, quay đầu chuẩn bị vào nhà, nhưng trước khi bước đi thì còn nói : “Ta thấy nước hơi nguội, nàng cho thêm tí lửa đi.”

Trong đầu Mạnh Trần thì đang hỏi thăm mười tám đời của Thiên Vũ, nhưng khuôn mặt thì biểu hiện sự đáng thương với Tuyết Nguyệt mong nàng đừng làm thật, dù không c·hết thì nó cũng không phải thứ gì đó dễ chịu mà.

Tuyệt Nguyệt cười, lấy tay che miệng lại, nàng biết Thiên Vũ trêu Mạnh Trần thôi, nên nàng không thật sự sẽ thêm nhiệt độ cho Mạnh Trần.

Lần đầu tiên Mạnh Trần thấy Tuyết Nguyệt cười, khung cảnh này như làm đông cứng thời gian xung quanh đây đối với Mạnh Trần, nhan sắc tuyệt sắc của Tuyết Nguyệt như một liều thuốc giảm đau, một liều duy nhất đã khiến Mạnh Trần không còn cảm thấy được sự mệt mỏi trong cơ thể, thay vào đó là sự rung động vì sắc đẹp của Tuyết Nguyệt.

Nhưng cậu không chìm đắm trong đó được lâu, vì Tuyết Nguyệt đã hạ thân thể cậu xuống, độ nóng rát làn da đã khiến cậu bừng tỉnh, nhưng không biết vì sao cậu lại không thể hét lên vì đau đớn, như có một thứ gì đó đã chặn họng cậu.

Ngước lên nhìn thì thấy Tuyết Nguyệt ra hiệu yên lặng, rồi chỉ chỉ về phía A Ngưu, ý tứ là đừng làm ồn đến A Ngưu, như vậy là Mạnh Trần cũng hiểu vì sao mình không thể hét lên dù cho thân thể rất đau.

Tự nhiên miệng của Mạnh Trần mở ra một cách không chủ động, vì Tuyết Nguyệt dùng sức mạnh để điều khiển cơ thể Mạnh Trần, từ trong tay Tuyết Nguyệt bay ra một viên đan, nó bay vào miệng Mạnh Trần rồi nàng quay người đi vào nhà.

Khi Mạnh Trần nuốt viên đan xuống bụng thì cơ đau đớn do nước nóng gây cho đã hết, thay vào đó là một cảm giác thoải mái, cậu cảm giác được thứ gì đó đang chui từ lỗ chân lông vào trong cơ thể mình, Mạnh Trần biết quá trình hấp thụ dược liệu đã bắt đầu, nhắm mắt lại đọc khẩu quyết.

Dù Mạnh Trần không thể tu luyện, nhưng công pháp và võ kỹ từ tầng một đến tầng ba ở Tàng Thư Các cậu đã đọc qua hết và đã thuộc lòng từng đoạn khẩu quyết, do căn cơ không được hoàn thiện như người bình thường nên quá trình hấp thụ của Mạnh Trần cũng chậm hơn rất nhiều so với người khác.



Người ta một hai canh giờ đã xong thì cậu phải ngâm từ buổi trưa đến mặt trời xuống núi mới xong được quá trình này, nhưng Mạnh Trần không vội, vì cậu cũng biết mình không thể so sánh với kẻ khác được.

Trong khi Mạnh Trần hấp thụ lượng dược liệu đó thì Thiên Vũ cũng đi ra đi vào mấy lần để xem xét, nhưng lần nào cũng thấy Mạnh Trần nhắm mắt thì Thiên Vũ đi vào lại nhà.

Đối với Thiên Vũ thì việc tu luyện thật là tốn thời gian và nhàm chán, nên cậu không thích tí nào, giờ chỉ cần cậu muốn bắt đầu tu luyện thì Tuyết Nguyệt sẽ dành cho cậu những thứ tốt nhất từ công pháp, võ kỹ, tài nguyên.

Đối với người khác thì đây là một thứ gì đó không thể thiếu trong con đường đến đỉnh cao quyền lực, nhưng đối với Tuyết Nguyệt thì nó không khác gì cọng cỏ, thứ mà nàng coi là vô giá hiện tại chắc chỉ có mỗi Thiên Vũ thôi, còn vật ngoài thân thì đối với nàng có cũng được, không có thì đi c·ướp, Tuyết Nguyệt mạnh mà.

Sau khi quá trình hấp thụ dược liệu của Mạnh Trần kết thúc, cậu mở mắt ra, đứng người dậy, dù trên người vẫn còn mặc bộ đồ xanh lè đó, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được nguồn năng lượng đó, cậu cảm thấy cơ thể mình như rắn chắc hơn rồi.

Nhưng nó chỉ đủ để Mạnh Trần cảm nhận được thôi, còn dùng mắt thường nhìn vào thì Mạnh Trần cũng không có tí thay đổi nào, do là cơ thể cậu quá yếu, thêm lần đầu rèn luyện đã khiến nó phá bỏ giới hạn, nên Tuyết Nguyệt không dùng dược liệu quá mạnh cho cậu.

Dược liệu mà Mạnh Trần được dùng chỉ thuộc loại ở đâu cũng có, không phải là do Tuyết Nguyệt keo kiệt hay gì, mà do cơ thể yếu kém của Mạnh Trần ăn không nổi đồ cao cấp thôi.

Cơn gió đêm thổi qua người Mạnh Trần, khiến cậu run cả người, do cậu ngâm người trong nước cả buổi rồi, nên sự thay đổi nhiệt độ khiến cơ thể cậu không kịp thích ứng, Mạnh Trần hắt xì một cái, Thiên Vũ từ trong nhà đi ra, trong tay còn có một bộ y phục.

Thiên Vũ nói : “Bước ra đi còn đứng trong đó làm gì?.”

Mạnh Trần giật mình, mới nhớ ra cậu còn chưa bước ra khỏi cái lu này, leo người ra khỏi cái lu thì cậu cảm nhận được cái lạnh do trời về đêm hơn khi nãy, không cần Thiên Vũ lên tiếng thì cậu đã giật lấy bộ y phục trên tay của Thiên Vũ.

Sau khi mặc xong thay xong y phục thì Mạnh Trần ngắm thử bộ y phục mà Thiên Vũ đưa cho, cậu cảm thấy Thiên Vũ thật là keo kiệt, Thiên Vũ có quyền lợi của một vị Trưởng Lão mà lại cho Mạnh Trần một bộ đồ đơn giản hơn cả đệ tử trong tông môn, nó giống bộ y phục của một thường dân hơn.

Nhưng Mạnh Trần cũng không dám chê trách gì Thiên Vũ, cậu sợ ngày mai lại đi dạo một vòng địa ngục nữa, cậu nhìn Thiên Vũ như hỏi “Làm gì nữa?”

Thiên Vũ vươn vai ngáp một cái rồi nói : “Đi vào ngủ thôi chứ làm gì bây giờ.”

Mạnh Trần như không muốn bước vào nhà, vì cậu biết trong nhà có Tuyết Nguyệt, nếu cậu vào thì sẽ ngủ như thế nào khi chỉ có một chiếc giường.

Nhìn thấy Mạnh Trần đứng yên tại chỗ thì Thiên Vũ đã biết vì sao.

Thiên vũ nói : “Yên tâm, đêm này chỉ có ta với ngươi thôi, Tuyết Nguyệt nàng ấy có việc đi ra ngoài rồi.”

Nghe Thiên Vũ nói chỉ có hai người thì Mạnh Trần mới dám đi vào, thật ra thì Tuyết Nguyệt chuyển về dạng linh hồn vào vào Thần Thức Hải của Thiên Vũ nghỉ ngơi thôi, khi Thiên Vũ ngủ thì Tuyết Nguyệt có thể dẫn linh hồn cậu vào Thần Thức Hải để hai người gặp nhau mà.