Chương 40 - Luyện Tập
Thiên Vũ ngồi lại vị trí cũ, mở cuốn sách ra và coi thử, mặc dù thứ này chỉ phù hợp với con người ở trái đất, ở đây thì nó cũng chỉ là một thứ gì đó gần như vô dụng, nhưng nếu nghiêm túc thực hiện cường độ tập luyện cao thì lại là một chuyện khác.
Ở nơi đây, nhân loại chỉ chú trọng vào tu luyện là chính, yếu tố thân thể phần vì lực lượng trong quá trình tu luyện cũng được gột rửa vô số lần nên không nhiều người quá chú trọng vào yếu tố luyện thể, chỉ có số ít những kẻ theo đuổi con đường thể tu mới chú trọng. Đây là một con đường khô khan mà nặng nhọc, là một thách thức thực sự với những kẻ truy cầu lực lượng.
Sau khi lật được vài trang thì Thiên Vũ vắt tay lên trán suy nghĩ, vì cậu cũng không biết mấy bài tập này đối với Mạnh Trần có tác dụng không, không lẽ bây giờ cậu hướng hắn đi theo con đường Luyện Thể sao.
Thiên Vũ thở dài, kệ bà nó có tác dụng hay không, chủ yếu cậu kiếm việc để g·iết thời gian chứ cũng chả có lòng tốt mà đi thay đổi số phận của một người khác. Số phận của hắn, tự hắn phải nắm giữ, Thiên Vũ chỉ là kẻ dẫn đường.
Thiên Vũ đứng dậy, vỗ vai Mạnh Trần ra hiệu ra ngoài sân với cậu,Mạnh Trần cũng đứng dậy đi ra theo Thiên Vũ dù trong đầu vẫn đang thắc mắc về cách mà cậu có thể tu luyện.
Thiên Vũ nhìn quanh mảnh đất xung quanh nhà, mặc dù không quá lớn nhưng nếu tăng thêm vòng chạy thì vẫn được. Thiên Vũ xem xét ngoại hình của Mạnh Trần ước lượng thể trọng, cân đo số lượng cân nặng mà hắn của thể mang được tối đa.
Thiên Vũ quay qua hỏi Tuyết Nguyệt : “Nàng có mấy thứ để rèn luyện thân thể giống như Rock Lee trong bộ anime Naruto không?.”
Tuyết Nguyệt gật đầu, nàng vươn tay mở ra một vết rách hư không, lấy từ trong đó ra mấy đồ vật nhỏ, được bỏ trong những đai có thể đeo lên người. Nhẹ buông tay, vật trên tay Tuyết Nguyệt đập mạnh xuống nền đất, tạo ra hẳn có hố nhỏ.
Mạnh Trần trông thấy thì giật mình kinh ngạc, vì cả ba đang đứng cũng gần nhau nên thứ đó cũng cách cậu khoảng nửa mét thôi.
Thiên Vũ ngồi xuống thử cầm đồ vật nọ lên, nhưng dù cậu có làm cách nào thì nó như miếng nam châm dính chặt xuống đất, Thiên Vũ buông tay, đứng dậy nhìn Tuyết Nguyệt một cách bất đắc dĩ nói : “Còn cái nào nhẹ hơn không, tầm 10 20kg là vừa rồi, chứ cái này để hắn mang vào thì bảo hắn lết đi được cũng đã giỏi rồi chứ nói gì kêu hắn chạy nhảy khắp sân.”
Mạnh Trần nghe thấy Thiên Vũ bảo mình mặc cái thứ nặng nề như một quả núi như vậy chạy khắp sân, cậu nuốt nước miếng ực ực, trán đã đỗ vài giọt mồ hôi lạnh.
Tuyết Nguyệt cười, nàng nhìn xuống bộ đồ vòng đai kia kia, nó như có một sự chuyển động nhẹ, Tuyết Nguyệt cúi người xuống nhặt lấy, đối với hai người con trai ở đây thì đúng là nhấc không nổi bộ đồ này, nhưng nó như là một chiếc lông trên tay Tuyết Nguyệt.
Tuyết Nguyệt nhẹ nhàng nhấc được nó lên, Mạnh Trần trợn mắt nhìn, vì cậu cũng có thể tưởng tượng được cái sức nặng mà thứ đó mang lại dù cậu chưa đụng vào nó, nhưng cái lỗ ở dưới đất đã thể hiện được cái sức nặng đó.
Đối với Thiên Vũ thì chuyện này quá ư bình thường, bất kể thứ gì mà Tuyết Nguyệt làm được thì dù điều đó bất khả thi cỡ nào cũng bình thường nếu Tuyết Nguyệt làm được, trong tâm trí của cậu đã mặc định Hệ Thống là thứ gì đó vượt khỏi sự Kiểm Soát của Thiên Đạo rồi.
Tuyết Nguyệt còn không phải là một Hệ Thống chính quy, nàng có thân thể, có cảm xúc, và sức mạnh của một vị đại năng từng thể hiện, điều đó làm cho Thiên Vũ cảm thấy nàng rất là mạnh, mạnh đến nỗi Thiên Vũ không dám đoán bừa cảnh giới của nàng.
Tuyết Nguyệt đưa bộ đai cho Thiên Vũ, Thiên Vũ nhìn như kiểu nói “Đừng đừng”.
Tuyết Nguyệt lắc đầu cười nói : “Yên tâm nó đã nhẹ lại rồi, còn 10kg hơn thôi.”
Nghe nói như vậy thì Thiên Vũ mới dám đưa tay ra nhận lấy bộ đồ đó, mặc dù cậu gần như cầm không nổi nó, nhưng đúng là đã dễ dàng hơn khi nãy rất nhiều, khi nãy là cậu thậm chí không nhúc nhích nổi nó nữa.
Thiên Vũ gật đầu, cảm thấy sức nặng như vậy là đủ để Mạnh Trần khởi đầu bước đầu tiên trong cuộc rèn luyện, Thiên Vũ đưa bộ đai cho Mạnh Trần rồi nói : “Mặc nó vào, chạy 50 vòng cái sân này, khi nào xong thì vào nhà ăn cơm.”
Mạnh Trần tay cầm bộ đồ, gân tay cũng đã ẩn hiện do cậu dùng sức mới cầm được nó, nghe nói phải mặc thứ này và chạy 50 vòng quanh đây thì Mạnh Trần nói : “Giờ đổi ý có được không?!.”
Thiên Vũ cười, nụ cười mà ai nhìn vào cũng có một cảm giác ớn lạnh cả sống lưng, cậu nói : “Được, nếu người không muốn ở lại Tông Môn này nữa!.”
Mạnh Trần cúi xuống nhìn thứ đồ vật, cậu cắn răng mặc nó vào, dù gì thì nếu việc này chỉ có lợi cho cậu chứ không có hại, còn bây giờ đổi ý thì sẽ có hại thật sự, ai cũng biết Thiên Vũ tính cách bất thường, nên Mạnh Trần cũng không ngu mà đổi ý để làm Thiên Vũ không vui, biết đầu được Thiên Vũ lại làm cái gì đó thì Mạnh Trần khó sống.
Mặc dù thứ này thiết kế chỉ có 2 bên chân bị ràng buộc nhưng khi mang lên, Mạnh Trần cảm giác hai chân của mình như mang cùm, mỗi bước chân nâng lên cũng là cả một thử thách.
Mạnh Trần làm thử vài động tác để cho cơ thể quen với sức nặng này, đây đúng là một cảm giác vừa khó chịu vừa mới mẻ, Mạnh Trần bước về phía trước một bước, mặc dù 10kg không coi là nặng lắm, nhưng nếu nó kiềm cả người mình xuống thì khác, cộng thêm Mạnh Trần thuộc dạng thư sinh chỉ được kiến thức nhiều chứ sức khỏe không có nhiều.
Vòng đầu tiên thì Mạnh Trần không phải chạy, cũng không phải đi, nói đúng ra thì chậm rãi đi dạo ngắm cảnh giống hơn là đang tập luyện, giữa cái thời tiết nóng bức của buổi trưa
như thế này, còn mang thêm đồ vật có sức nặng 10kg đi quanh sân, một vòng đã khiến cho người của Mạnh Trần đổ đầy mồ hôi.
Kết thúc một vòng thì Mạnh Trần đã đứng trước cửa nhà của Thiên Vũ, cậu thở hổn hển vì mệt, liếc mắt vào nhìn trong nhà thì thấy Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt đang nói nói cười cười, trong khi cậu phải vất vả tập luyện như vậy.
Trong lòng Mạnh Trần nổi lên một sự khó chịu, nhưng không phải vì ganh tị với Thiên Vũ mà cậu đang khó chịu về số phận của mình, đều là con người với nhau, nhưng sau ông trời lại bất công như vậy.
Sự khó chịu trong lòng Trần Mạnh dùng nó làm động lực thúc đẩy mình, lần này cậu không phải chỉ cố gắng đi cho xong 50 vòng, mà lần này cậu dùng hết sức mình để chạy, dù chạy không được đủ chuẩn và nhanh lắm, tướng chạy nhìn cũng mắc cười, nhưng đó là sự quyết tâm của cậu.
Thiên Vũ cũng biết, mặc dù nhìn vào cách Mạnh Trần chạy nó rất là mắc cười, nhưng sự nỗ lực và lòng kiên trì hiện trên khuôn mặt của Mạnh Trần làm người ta không thể cười được, thay vào đó là sự khâm phục.
Thiên Vũ gật đầu cười, nói với Tuyết Nguyệt : “Đúng là kẻ yếu thì luôn có một sự nỗ lực thật khó tưởng tượng được.”
Tuyết Nguyệt cũng nhìn ra chỗ Mạnh Trần đang chạy, đối với nàng thì những việc này quá đơn giản và không có gì gọi là đau đớn hay gian khổ, vì những chuyện nàng trải qua nó còn khủng kh·iếp hơn cái này hơn vạn lần, nếu đặt Mạnh Trần vào những tình huống mà Tuyết Nguyệt đã trải qua thì sợ rằng Mạnh Trần không đủ sức chống chịu trong một giây.
Nhìn thấy khung cảnh nỗ lực của Mạnh Trần khiến nàng nhớ đến những ngày đầu tiên tu luyện của mình, nó cũng như vậy, cũng chỉ là một số bài tập cơ bản và nhàm chán, đôi khi Tuyết Nguyệt nghĩ mình không thể làm một cường giả, nhưng cuộc sống này nhiều chuyện khiến mình không kiểm soát được.
Thiên Vũ thấy Tuyết Nhìn ra chỗ Mạnh Trần đang chạy, mà khuôn mặt biểu hiện cái gì đó, như là liên kết giữa linh hồn hay sao, cậu cảm nhận được Tuyết Nguyệt đang nhớ lại quá khứ không vui.
Thiên Vũ bất ngờ vỗ tay, tiếng vỗ tay khiến Tuyết Nguyệt giật mình, vì nàng đang nghĩ vu vơ nên không chú ý đến Thiên Vũ bên cạnh.
Tuyết Nguyệt quay đầu qua nhìn Thiên Vũ như hỏi “Huynh làm gì thế!”
Thiên Vũ lấy hai tay xoa xoa hai bên má của Tuyết Nguyệt và nói : “Thân xác ở đây mà tâm trí bay đi đâu đó?!.”
Tuyết Nguyệt lắc nhẹ đầu đáp : “Không có gì.”
Thiên Vũ vén mái tóc của Tuyết Nguyệt, nói một cách nhẹ nhàng : “Có gì thì nó cũng là chuyện đã qua, đừng để trong lòng khiến mình buồn.”
Tuyết Nguyệt gật đầu mỉm cười, nàng không phải là một người có nhiều tâm sự, nhưng đôi lúc những chuyện trong quá khứ nó cứ ẩn hiện bất ngờ.
Thiên Vũ nhìn ra chỗ Mạnh Trần thì thấy hắn đã nằm một chỗ thở như chưa từng được thở, Thiên Vũ cũng biết việc chạy 50 vòng như vậy là quá sức với Mạnh Trần, nhưng muốn mạnh hơn thì việc đầu tiên một người cần làm là phải phá bỏ được giới hạn bản thân.
Giới hạn bản thân cũng như một bức tường trong việc rèn luyện, cần phải phá vỡ nó rồi ta mới có thể đi xa hơn, những người nào không phá vỡ được giới hạn bản thân thì mãi mãi vẫn không có tiến bộ dù cho họ đã tập luyện bao lâu đi nữa.
Nhìn thấy thì Thiên Vũ biết được Mạnh Trần đã đạt đến giới hạn, hắn cần một chất xúc tác gì đó kích thích hắn phá bỏ được giới hạn.
Thiên Vũ nhìn quanh căn nhà, nhìn đến Tiểu Đại Bàng đang nằm ngủ, tên này đúng là lười hơn cả chủ, Thiên Vũ thì chỉ ngủ tầm trưa trưa đã dậy, còn bị Tuyết Nguyệt nhéo tai vì tội ngủ nướng.
Còn con chim này suốt ngày toàn ngủ, chỉ ngủ và ăn đúng nghĩa một con heo chứ không phải một con Đại Bàng oai hùng.
Thiên Vũ đứng dậy, tiến đến bên giường ngủ, dùng tay bắt nó lên, Tiểu Đại Bàng ngủ nhiều nhưng không phải ngủ sâu như Thiên Vũ, nên khi bị Thiên Vũ cầm lên thì nó đã mở mắt ra.
Thiên Vũ biết nó có thể nghe hiểu tiếng mình nói, nên Thiên Vũ cầm nó ra đứng ngay cửa nhà, chỉ tay vào tên Mạnh Trần đang nằm thở ở ngoài sân rồi nói : “Thấy tên kia không.”
Tiểu Đại Bàng gật gật cái đầu của nó như đáp lời lại, Thiên Vũ thấy nó gật đầu thì nói tiếp : “Ngươi bay theo coi chừng hắn dùm ta, thấy hắn dừng lại mà không chạy thì cứ việc t·ấn c·ông hắn, nhẹ tay đừng để hắn c·hết hay tàn phế gì đấy.”
Tiểu Đại Bàng như một đứa trẻ được người lớn cho đồ chơi, tâm trạng uể oải do mới ngủ dậy đã biến mất như nó không phải mới ngủ dậy, nó bay ra chỗ Mạnh Trần đang nằm.
Mạnh Trần đang nằm nghỉ ngơi lấy lại sức thì thấy thứ gì đó bay trên đầu, do ánh nắng chói nên lúc đầu cậu không nhìn thấy rõ hình dạng của nó ra sau, nhưng sau khi nó bay qua hai vòng thì cậu đã thấy rõ nó, nó đúng là con chim mà cậu thấy trong nhà Thiên Vũ.
Mạnh Trần cũng không quan tâm vì sao nó bay trên đầu cậu, vì loại chim nào thì cũng bay trên trời mà, còn vì sao ngay trên đầu mình thì Mạnh Trần nghĩ đó là một sự trùng hợp, nhưng cậu nào ngờ đây là lại một sự sắp đặt của Thiên Vũ dành cho cậu đâu.
Đột nhiên nó lao từ trên xuống, Mạnh Trần hết cả hồn, cậu lăn người ra một bên để né tránh, nhưng mục tiêu của Tiểu Đại Bàng là Mạnh Trần thì làm sao nó cho cậu né được, nó lại bay lên trời để lấy đà lao xuống một lần nữa.
Thấy nó không buông tha cho mình thì Mạnh Trần tính buông xuôi để mặc cho nó làm gì thì làm, vì cậu nghĩ cũng lắm chỉ bị trầy xước một tí chứ cũng không có c·hết đâu mà lo.
Thấy lần này Mạnh Trần không né nữa, Tiểu Đại Bàng biết hắn đã không sợ bị nó đâm trúng, nhưng nhiệm vụ mà Thiên Vũ giao cho nó là chỉ khiến cho Mạnh Trần không được dừng lại việc tập luyện này, chứ không phải là gây sát thương cho Mạnh Trần.
Tiểu Đại Bàng tỏa ra một loại khí chất cực kỳ đáng sợ, khiến cho Mạnh Trần đang nằm nhắm mắt cảm nhận được một thứ gì đó thực sự đáng sợ đang tiến đến, bản năng sinh tồn nguyên thủy của một con người đã điều khiển đôi chân mệt mỏi của cậu đứng dậy, cố gắng trốn thoát khỏi cảm giác đáng sợ đó.
Thiên Vũ ở trong nhà nhìn ra cảm thấy rất khó hiểu, vì sao mà Tiểu Đại Bàng lại dọa được Mạnh Trần sợ hãi đến như vậy, nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều mà hỏi thẳng Tuyết Nguyệt luôn, trong nhà có một người thông thiên địa lý như vậy thì mắc gì phải nghĩ chi cho nhức đau.
Thiên Vũ nói : “Sao Tiểu Đại Bàng dọa được tên kia thế?.”
Tuyết Nguyệt trả lời : “Khí thế áp đảo thôi.”
Thiên Vũ gật đầu : “Thế sao ta nhìn nó cũng bình thường mà?!.”
Tuyết Nguyệt nhún vai : “Huynh quá yếu, nên ta đã chặn cái sức ảnh hưởng của nó đối với huynh rồi, nếu mà ta không chặn lại thì huynh có thể hộc máu vì bị khí thế của nó áp đảo rồi.”
Thiên Vũ ngạc nhiên, quay qua nhìn Mạnh Trần vẫn đang bị Tiểu Đại Bàng dí chạy muốn c·hết, cậu qua đầu lại nhìn Tuyết Nguyệt và nói : “Thế sao tiểu tử kia chịu được, có c·hết không đó?.”
Tuyết Nguyệt cười : “Hắn từ nhỏ đến lớn đã ở trong môi trường toàn người mạnh mẽ rồi, nên có sự quen thuộc, còn huynh là người từ thế giới khác qua đây, chưa quen thuộc được nơi này chứ nói chi là cái khí thế của một cường giả.”
Thiên Vũ cười khổ, cậu cứ nghĩ là Mạnh Trần cũng ngang mình thôi, chứ ai ngờ đến cậu còn yếu hơn cả một tên suốt ngày chỉ đọc sách, vừa thua kiến thức thì thôi đi, vì Mạnh Trần vốn ăn ngủ tại Tàng Thư Viện, giờ còn thua cả mặt tinh thần, Thiên Vũ cảm thấy mình thật thảm hại, kẻ khác thì ước mơ được như cậu, chứ nào biết được cậu vô dụng cỡ nào nếu không có Tuyết Nguyệt bên cạnh.