Chương 39 - Mạnh Trần chuẩn bị rèn luyện
Thiên Vũ nhàn hạ nằm hóng mát tại gốc cây, cậu thấy chán nản vì không có gì để làm, A Ngưu vẫn đang đốn ngộ, nên Thiên Vũ quyết định đi qua Tàng Thư Viện tìm tên Mạnh Trần.
Thời tiết gần đây dần chuyển sang oi bức, đôi khi chuyển mưa, y phục của chúng đệ tử cũng dần thay đổi để thích ứng với thời tiết.
Trên đường đi Thiên Vũ cũng không bỏ qua những cảnh sắc tuyệt đẹp do những nữ đệ tử tạo nên, y phục ngắn hơn, dễ dàng hoạt động, tạo nên những khung cảnh thanh xuân tươi đẹp, dù cho ngoại hình những đệ tử đó hầu hết đều ở mức bình thường, nhưng khí chất mỗi người mỗi vẻ ở nơi đây lại tạo nên sự hấp dẫn lạ kỳ.
Phái nữ tại thế giới này hầu như nhan sắc đều hoàn toàn tự nhiên, có trang điểm thì cũng hoàn toàn nguyên chất từ thiên nhiên, cộng thêm yếu tố thân thể nơi đây nên nhan sắc của họ được chăm sóc một cách tự nhiên và hiếm có sự lố lăng, diêm dúa tại đây.
Cộng thêm việc họ mặc vào những bộ y phục cổ trang, vừa kín đáo vừa huyền bí làm nổi lên sự tò mò trong lòng mỗi đứa con trai tại đây, Thiên Vũ cũng là một thằng con trai nên việc nhìn những nữ đệ tử đó là chuyện rất bình thường.
Thêm việc cậu chỉ vừa mới thoát khỏi kiếp trai tân nên sức hút của phái nữ đối với cậu lại cao thêm, nhưng cậu cũng không dám biểu hiện ra ngoài mặt một cách thèm thuồng, vì sao lại như vậy à, đơn giản lúc nào Tuyết Nguyệt cũng bên cạnh mà.
Tuyết Nguyệt cũng không cấm cản Thiên Vũ nhìn ngắm những nữ đệ tử đó, ai cũng có con mắt mà, nếu muốn Thiên Vũ không ngắm nhìn người khác chắc nàng phải móc hai con mắt của Thiên Vũ quá.
Khi cả hai đến trước Tàng Thư Viện, người canh gác ở đó cúi đầu không dám nhìn, một là vì Thiên Vũ cũng là Trưởng Lão, không đệ tử nào có gan nhìn đối diện một vị Trưởng Lão cả, hai là dù Tuyết Nguyệt có nhan sắc tuyệt hảo thế nào cũng là một vị cao thủ, đến cả các vị Trưởng Lão tông môn còn không dám chứ đừng nói gì đến họ.
Khi hai người họ đi vào trong rồi thì những người canh gác nơi đó mới dám ngước đầu lên, họ nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện lên một nỗi bất an, vì họ đều biết Thiên Vũ rất ít khi đi ra khỏi nơi ở của mình.
Một khi Thiên Vũ bước đến nơi nào thì nơi đó sẽ có chuyện dù lớn dù nhỏ cũng khiến họ sợ hãi, những người canh gác lắc đầu cười khổ, biết là Thiên Vũ sẽ gây chuyện, nhưng mà đuổi không được, đánh không lại, chỉ có thể cam chịu.
Thiên Vũ bước vào đại sảnh, những người có mặt ở đây đều liếc trộm nhìn hai người họ, đối với họ thì cuộc sống của Trưởng Lão đã là bí mật rồi, đừng nói đến một vị Trưởng Lão vừa bí ẩn vừa trẻ như vậy, còn có một vị giai nhân tuyệt sắc có cảnh giới mạnh mẽ bảo vệ, những nam đệ tử ai cũng đều ước mơ họ được như Thiên Vũ.
Người quản sự nơi này thấy Thiên Vũ và Tuyết Nguyệt đến thì đi lại, người quản sự cũng thắc mắc vì sao Thiên Vũ lại đến đây, lão cũng từng nghe chính miệng Thiên Vũ nói là không muốn bước lên con đường tu luyện, dù cho hắn đã từng thể hiện tư chất yêu nghiệt đến mức khủng bộ.
Người Quản Sự hỏi : “Không biết Mạc Trưởng Lão cần gì?.”
Thiên Vũ gật đầu với Người Quản Sự như một lời chào, cậu nói : “Ta đến tìm tên Mạnh Trần?!.”
Tuyết Nguyệt thì không nói, không biểu hiện gì, Người Quản Sự cũng không dám có ý kiến gì với Tuyết Nguyệt biểu hiện như thế nào, Lão cảm thấy cũng vui khi mà Thiên Vũ gật đầu chào, dù cho lão đã lớn tuổi hơn nhiều so với Thiên Vũ, nhưng cuộc sống thực thì ai có quyền hạn hơn thì dù có là một thằng con nít 5 tuổi cũng có thể kêu lão già 50 tuổi bằng mày còn được.
Người Quản Sự niềm nở hơn đáp lại : “Thế thì phiền Mạc Trưởng Lão đợi một lát, ta sẽ đi kêu hắn!.”
Thiên Vũ gật đầu mỉm cười nói : “Được, phiền ngươi rồi.”
Người Quản Sự lắc đầu cười : “Không phiền!.”
Nói rồi Người Quản Sự đi lên từ tầng 1 đến tầng 3 để tìm Mạnh Trần, vì tên này suốt ngày chỉ ôm đống công pháp, tài liệu thôi.
Trong thời gian chờ đợi thì Thiên Vũ đi dạo dưới đại sảnh, ở dưới này cũng có một vài kệ sách, nhưng nó không phải thuộc dạng công pháp gì đó, nó chỉ là hướng dẫn cơ bản nhất thôi, có thể đọc để g·iết thời gian, có người đọc để hiểu rõ hơn về lối t·ấn c·ông, phòng thủ, kẻ nào có tư duy tốt thì sẽ đọc để lý giải những đòn t·ấn c·ông đó, đôi khi những vị Trưởng Lão cũng xem qua để tìm kiếm cơ duyên mà sáng tạo được một quyển công pháp hoặc võ kỹ mới.
Người mới thì chỉ thích những công pháp thật sự mạnh mẽ, quý hiếm, còn những người đã mạnh rồi thì họ không còn quan tâm nhiều về công pháp nữa, thay vào đó họ sẽ chú trọng vào việc lý giải hơn, họ muốn hiểu rõ bản chất của sự việc hơn mà chỉ thích đi tìm kiếm những thứ quý hiếm khác, đối với họ thì những lý giải và kinh nghiệm là thứ vô giá nhất.
Còn đối với Thiên Vũ thì những thứ này thật mới mẻ và thú vị, có thể cậu không phải là người thích đọc sách, nhưng những kiến thức tại nơi đây quá mới mẻ, đủ sức hấp dẫn đối với Thiên Vũ, nó gây lên sự tò mò, hiếu kỳ.
Không như lần trước, nhìn phát là Thiên Vũ lĩnh ngộ được ngay quyển công pháp, lần này chỉ đơn giản là cậu đọc qua vài trang là để nó lại trên kệ sách, đúng kiểu nghịch cho vui thôi.
Tuyết Nguyệt thấy Thiên Vũ như đang nghịch ngợm chứ không phải tiếp thu kiến thức thì gõ nhẹ vào đầu cậu rồi nói : “Ngứa tay hả..”
Thiên Vũ xoa xoa đầu cười, nắm lấy tay Tuyết Nguyệt đi dạo xung quanh, lần này cậu chỉ nhìn thôi chứ không đụng vào cái gì nữa.
Đi được một lát thì Thiên Vũ dắt Tuyết Nguyệt quay về chỗ cũ để gặp Trần Mạnh và Người Quản Sự.
Lần này được Thiên Vũ nắm tay trước mặt bàn dân thiên hạ thì Tuyết Nguyệt cũng không còn e thẹn nữa, bây giờ nàng đã là người của Thiên Vũ thật sự rồi, nên việc này đối với nàng cũng không có gì đáng để ngại cả, khi mà thân thể nàng đều đã trao cho Thiên Vũ rồi, việc được Thiên Vũ thể hiện tình cảm trước mặt người khác làm nàng thấy vui hơn là thấy ngại.
Trần Mạnh nghe thấy Người Quản Sự nói Thiên Vũ tìm mình thì cũng suy đoán về chuyện tu luyện mà Thiên Vũ từng nói, mấy hôm nay nó gần như là tâm ma của cậu, khi mà lúc nào cũng nhớ đến lời nói của Thiên Vũ.
Trần Mạnh cảm thấy khá hồi hộp và căng thẳng, khác xa lần trước, lần trước cậu chỉ đơn giản là một người xa lạ để nói chuyện với Thiên Vũ, lần này là một người bình thường sắp được chạm đến cơ duyên đổi đời.
Điều đó gây lên sự căng thẳng của Trần Mạnh, cậu hồi hộp không biết Thiên Vũ sẽ kêu mình làm thế nào, căng thẳng không biết chuyện này có thành công hay không.
Thiên Vũ khi thấy biểu hiện của Trần Mạnh như cố gắng bình tĩnh thì cười khổ, cậu không biết điều gì đã khiến Trần Mạnh như vậy, nó khác xa với lần đầu tiên gặp mặt.
Thiên Vũ nói : “Làm gì căng thẳng dữ vậy, thả lỏng người ra đi, ta không có phải kêu ngươi đi c·hết đâu mà sợ.”
Trần Mạnh cũng cảm thấy mình thật sự căng thẳng quá, cậu nhắm mắt hít một hơi thật sâu, thở ra thì cậu cảm thấy cơ thể mình như nhẹ nhàng hơn một chút.
Thiên Vũ lấy cái tay còn lại vỗ lên vai Trần Mạnh rồi nói : “Theo ta, từ giờ sẽ bắt đầu thay đổi bản thân, cố lên.”
Trần Mạnh gật đầu mạnh, như biểu hiện sự quyết tâm của cậu, ai cũng mong muốn làm chủ cuộc sống của mình, Trần Mạnh cũng không ngoại lệ, nhưng ở thế giới này nếu muốn tự mình làm chủ được cuộc sống của mình thì phải cần phải thật mạnh mẽ để không ai đè đầu cưỡi cổ mình được.
Cả ba đi ra khỏi Tàng Thư Viện, Người Quản Sự nhìn thấy ba người họ đã đi thì quay đầu về chỗ mình làm việc, đối với lão thì Trần Mạnh đi theo Thiên Vũ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, dù sao thì việc này là một cơ hội cho Trần Mạnh nên Người Quản Sự cũng cảm thấy vui mừng thay cho Trần Mạnh.
Trần Mạnh đi theo Thiên Vũ về nơi ở, nơi này vẫn chưa có gì ngoài căn nhà nhỏ đó, cậu thắc mắc Thiên Vũ dắt cậu về đây làm gì.
Trần Mạnh nhìn ngó xung quanh, cậu thấy được A Ngưu đang ngồi dưới gốc cây, trên đầu và thân thể đều có một ít bụi bặm và lá cây bám lên, nhưng khí chất của A Ngưu tỏa ra một cách mạnh mẽ, Trần Mạnh cảm thấy hơi áp lực khi nhìn thẳng vào A Ngưu.
Tuyết Nguyệt cảm nhận được sự giao tiếp giữa hai người, mà Trần Mạnh thì bị áp đảo không thể chống trả, cảm nhận được hơi thở của Trần Mạnh không bình thường, Tuyết Nguyệt hừ lạnh một cái, khí chất của A Ngưu như con gặp phải mẹ, nó thu lại bên cạnh A Ngưu mà không tỏa ra khắp nơi một cách mất kiểm soát như vậy.
Còn vì sao khí chất của A Ngưu không ảnh hưởng đến Thiên Vũ thì rất đơn giản, Tuyết Nguyệt làm sao lại bỏ qua những chi tiết này được, nên chỉ cần có thứ gì đó gần như có hại đến Thiên Vũ đều bị nàng chặn lại trước khi Thiên Vũ kịp cảm nhận được nó.
Trần Mạnh cảm thấy áp lực từ A Ngưu đã không còn ảnh hưởng đến mình, cơ thể nhẹ nhàng trở lại như bình thường, Trần Mạnh nhìn Tuyết Nguyệt từ đằng sau như nghĩ việc này là do Tuyết Nguyệt làm.
Tuyết Nguyệt cảm nhận được Trần Mạnh đang nhìn mình từ phía sau, nàng quay đầu lại nhìn như câu trả lời cho Trần Mạnh.
Trần Mạnh thấy Tuyết Nguyệt quay đầu lại nhìn mình, mà khuôn mặt không có tí cảm xúc hay vui vẻ gì, như một mảnh băng được đúc một cách tinh xảo, vô cảm và lạnh lẽo, khiến cho Trần Mạnh không dám nhìn nàng thêm một giây nào nữa, cậu cúi đầu mà đi.
Thiên Vũ thì không biết vừa có trận giao lưu khí chất giữa A Ngưu và Trần Mạnh, cũng như việc Tuyết Nguyệt chấm dứt cuộc giao lưu đó.
Khi cả ba bước vào nhà, Trần Mạnh cảm thấy thật bất ngờ vì nơi ở của Thiên Vũ đơn sơ một cách khó tưởng tượng như vậy, với quyền hạn của một vị Trưởng Lão như Thiên Vũ thì nơi ở của cậu dù có đơn giản đến thế nào cũng phải hơn được nơi ở của đệ tử, nhưng thật không ngờ được là nó còn đơn giản hơn cả nơi ở của đệ tử trong tông môn.
Trần Mạnh nhìn xung quanh căn nhà, chỉ liếc một vòng thì đã hết cả căn nhà này rồi, điểm nhấn trong căn nhà này đối với Trần Mạnh chắc là Tiểu Đại Bàng đang nằm trên giường và ngủ.
Ngồi vào bàn, Thiên Vũ rót ba chén trà cho ba người, uống một ngụm rồi Thiên Vũ nói : “Thế ngươi đã sẵn sàng để bắt đầu cuộc rèn luyện chưa?!”
Trần Mạnh biết chuyện này nó không đơn giản rồi mà, cậu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra rồi gật đầu mạnh nói : “Rồi.”
Thiên Vũ gật đầu cười : “Tốt, nhưng đừng căng thẳng quá, nó sẽ tăng áp lực cho ngươi mà thôi, hãy cố gắng một cách thoải mái.”
Trần Mạnh gật đầu, có lẽ cậu đã quá để tâm đến chuyện này, mà cũng đúng khi một người được đánh giá là không thể tu luyện lại có cơ hội được tu luyện như bao người khác, dù nó mong manh đến đâu thì nó vẫn là một cơ hội quý báu cực kỳ.
Thiên Vũ nhìn Tuyết Nguyệt cười nhẹ nhàng nói : “Nàng cho ta xin lại quyển sách những bài tập của vận động viên chuyên nghiệp đi.”
Tuyết Nguyệt giơ tay lên thì trong tay đã cầm quyển sách đó và kèm theo một lọ thuốc, nàng nói : “Ta biết huynh sẽ cần đến nó mà, còn đây là một ít tẩy tủy đan.”
Thiên Vũ cười cười, tay thì lấy cuốn sách và lọ thuốc, thân thể thì nghiêng về phía Tuyết Nguyệt, hôn nhẹ lên gò má của nàng.
Bị Thiên Vũ t·ấn c·ông bất ngờ như vậy làm Tuyết Nguyệt đơ người ra, không kịp phản ứng lại, sau khi cảm nhận được môi Thiên Vũ chạm vào má mình thì nàng mỉm cười một cách hạnh phúc.
Trần Mạnh đảo trắng mắt, đang nói về chuyện tu luyện của mình thì hai người họ còn tình tứ như vậy, dù sao thì Trần Mạnh cũng chưa có người con gái nào theo, làm cậu vừa ngưỡng mộ Thiên Vũ vừa khó chịu khi phải ăn cơm chó trước khi tu luyện.